Page 354 - BUT THUAT NGUYEN DU TRNG DOAN TRUONG TAN THANH
P. 354
4- Quả thực cũng có chỗ dựng chuyện cưỡng ép, vô lý.
Chẳng hạn, Kiều lao mình xuống sông đã lâu rồi.
Ðạo-cô Tam-Hợp nói chuyện với vãi Giác-Duyên kể về Kiều
và khuyên “Giác-Duyên dù nhớ nghĩa nhau, Tiền-Ðường thả
một bè lau rước người”, khoảng thời-gian này cũng đã đủ để
cho Kiều chết chìm, nhất là khi ấy sóng triều dâng lên cuồn-
cuộn, thét gầm như sấm nổ: “triều đâu nổi tiếng đùng đùng”,
Thuý Kiều “trông vời con nước mênh-mông, đem mình gieo
xuống giữa dòng trường-giang”. Hơn nữa giã từ Tam-Hợp,
Giác-Duyên còn mải
“Lân-la tìm thú bên sông Tiền-Ðường,
Ðánh tranh giụm nóc thảo-đường,”
rồi còn:
“Thuê năm, ngư-phủ hai người,
Ðóng thuyền chực bến, kết chài giăng sông”
Thời-gian kéo dài như vậy, mà khi ngư-ông kéo lưới vớt lên,
vẫn thấy nàng còn thoi-thóp:
“Trên mui lướt-mướt áo là,
Tuy dầm hơi nước, chưa loà bóng gương”
Thật là vô lý!
Tuy nhiên, theo thiển-ý, nếu không thế thì sao
gọi là mầu-nhiệm? Tác-giả hẳn muốn cho thấy có bàn tay
của Trời, của định-mệnh. Tình-tiết câu chuyện vẫn nhất-trí
với chủ-đề của tác-phẩm.
353