Page 353 - BUT THUAT NGUYEN DU TRNG DOAN TRUONG TAN THANH
P. 353
Xem thơ nức-nở khen thầm:
‘Giá đành tú-khẩu, cẩm-tâm khác thường!
Ví đem vào tập đoạn-trường,
Thì treo giải nhất chi nhường cho ai!’
Thềm hoa khách đã trở hài,
Nàng còn cầm lại một hai tự tình.
Gió đâu sịch bức mành mành,
Tỉnh ra mới biết là mình chiêm-bao.”
b) Nếu không có gió thổi cho bức mành mành kia
gây tiếng động mạnh, thì vẫn không biết rằng Kiều đang nằm
mơ. Ðồng ý rằng trước đó Kiều có thiu-thiu. Nhưng thiu-thiu
thì còn chưa mê hẳn, mới đang chập-chờn đi vào giấc ngủ.
Mà liền sau đó nói ngay “thoắt đâu thấy một tiểu-kiều” thì
không thể quyết-đoán khẳng định ngay rằng Kiều thấy người
này trong giấc mơ, nhất là suốt hai mươi tám câu thơ, cuộc
đối-thoại giữa Ðạm-Tiên và Thuý Kiều, việc Kiều hoạ thơ
của Ðạm-Tiên đưa ra, cũng như lời dẫn chuyện của tác-giả,
thì hệt như những chuyện đang xảy ra trong thực-tại.
Phải đến khi tác-giả nói: “tỉnh ra mới biết là mình
chiêm-bao”, bấy giờ mới ngã ngửa ra rằng đoạn phim ban
nãy là hình mờ trắng đen diễn lại giấc mơ không có thực, y
như trong kỹ-thuật của phim truyệân ngày nay. Ðấy là cái
khéo của nhà đạo-diễn phim kịch hiện-đại, nhà đạo-diễn này
lại đã sống trước đây hai thế-kỷ. Thế mới lại càng thấy cái
tài tình công phu của tác-giả.
352