Page 194 - Tiếng Việt Tuyệt Vời
P. 194
Tiếng Việt Tuyệt-Vời Đỗ Quang-Vinh
Là cái lọng che thân,
Là cán cân công-lý,
Là hết ý của cuộc đời.”
* Từ 1980, tại Sàigòn, đã thấy truyền-tụng bài vè:
“Muốn diện thì lấy thợ may,
Muốn cây thì lấy thương-nghiệp,
Muốn chết tiệt thì lấy công-nhân.”
Cây đây là cây vàng, một tiếng mới xuất-hiện sau 1975 thay
cho "lượng vàng" trước kia. Thương-nghiệp là cơ-quan của
nhà nước chuyên lo việc thương-mại. Tất cả những hiện-
tượng tiêu-cực suy-thoái và mâu-thuẫn bạc-đãi của chế-độ
đã được ngọn roi trào-phúng của ngôn-ngữ truyền miệng
trên đây chiếu-cố.
* Tới nay thì sau chính-biến 1975, nhất là người miền
Bắc do hoàn-cảnh chính-trị, kinh-tế và tình-trạng xã-hội đổi
khác, họ đã sáng-chế ra biết bao những đặc-từ, những tiếng
lóng như đã đề-cập, những tiếng mới lạ tai, hoặc kỳ-quái sai
nghĩa, hoặc dùng bừa-bãi không đúng chỗ, chẳng hạn như
“đồ đểu”, “bức xúc”, “ách tắc”, “vô tư”, “tư-liệu” “tường
minh”, “công-nghệ dạy văn” “đấu thầu ý-tưởng, v.v.…sẽ
được đề cập trong việc giữ-gìn sự trong sáng của tiếng Việt
ở chương 7 tiếp theo: “Tiếng Việt và Vận-Mệnh Quốc-Gia”
* Ðấy là ở trong nước. Bỏ nước ra đi rồi, chỗ nào có
người Việt, chỗ ấy tiếng Việt lại tận-dụng khả-năng sáng-tạo
của mình. Tại các trại tỵ-nạn, khi bị phái-đoàn bác đơn xin đi
định-cư, ở Thái-Lan, họ gọi là bị "đá", ở Bidong họ gọi là
"sù". Tại Thái-Lan, những người mới tới trại, thấy ngỡ-ngàng
193