Page 199 - Tiếng Việt Tuyệt Vời
P. 199
Tiếng Việt Tuyệt-Vời Đỗ Quang-Vinh
“Cùng vào lăng bác đi cầu,
Nguyện cho thân quyến vừa giầu vừa sang.
hoặc:
Bốn ông chung một đĩa lòng
lợn ngồi chễm-chệ bên thùng bia hơi.
hay:
Trên rừng con khỉ đánh đu,
Dưới thành Lê Duẫn mút cu (Moscou) chưa về.
Chị Định đón bác dưới mưa
Chị sợ bác ướt, chị đưa cái nòn…
Ấy là do óc khôi-hài sẵn có làm nên “Tiếng Việt Duyên-Dáng
Dí-Dỏm” (xin xem chương 5), ấy là do Tiếng Việt có “Khả-
Năng Sáng-Tạo Không Ngừng” với tài xuất khẩu thành thi
của người Việt tự-nhiên ứng biến đối đáp thành văn có vần
có điệu trong lốt hát hò, và nhất là do cái tinh-thần đề-
kháng sẵn có của tộc Việt.
Quả vậy, dưới nhãn-quan tâm-lý, khi con người bị ức-chế, bị
dồn nén lâu ngày (refoulement) ắt sẽ vùng dậy nổ bùng khi
thuận lợi. Văn-học sử đã chứng tỏ điều này. Lời oán than
của người cung-phi trong Cung Oán Ngâm Khúc là những
tiếng lòng ấm-ức của một chế-độ phi nhân bất công.
Nỗi sầu của Chinh-Phụ Ngâm Khúc là tiếng lòng của thời
Nam Bắc phân tranh. Niềm đau tủi nhục của kiếp hồng-nhan
cũng như nỗi oan khốc tức-tưởi của nàng Kiều nhìn Từ Hải
“chết đứng” giữa trận-tiền là tiếng oán than tố cáo cái xã-hội
thối nát đương thời (xem “Bút-Thuật của Nguyễn-Du Trong
Đoạn-Trường Tân Thanh”
(http://www.catholic.org.tw/vntaiwan/hoabinh/kieu.htm .)
198