Page 202 - Tiếng Việt Tuyệt Vời
P. 202

Tiếng Việt Tuyệt-Vời  Đỗ Quang-Vinh

            Thay vì dịch là cá cắn câu sẽ bị ép vần, ông cưỡng từ đổi lại
            là cắn cu. Nhưng không hẳn là thời bấy giờ ông Vĩnh đã có ý
            sáng tác loại thơ này, chẳng qua vì túng vần mà thôi.

            Ngay  như  ca-dao  cũng  có  khi  vì  túng  vần  mà  phải  ép  từ,
            chẳng hạn đáng lý phải nói là “một vài” lại nói là “một và” để
            cho hiệp vần với “bà” ở câu trên, như bài ca-dao sau đây:

                           “Con dậy, con ăn, con ở với bà,
                          Để mẹ đi kiếm một và em thêm”

            Vả lại sau đó cũng chẳng thấy ai noi theo để cho cách làm
            thơ  như  vậy  biến  thành  phong  trào  như  ngày  nay,  bởi  vì
            cách làm thơ ấy không phải là sản-phẩm của thời-đại. Trái
            lại chính vì là sản-phẩm của thời-đại, nên thơ Bút Tre mới
            thành hình và triển nở thành cái mà người ta vinh tôn như
            một trường-phái, “Trường Phái Bút Tre”, một nét son chứng
            tỏ  “Tiếng  Việt  Tuyệt-Vời”  do  khả-năng  sáng-tạo  không
            ngừng vậy.
            (xem thêm: http://dactrung.net/Phorum/printable.aspx?m=227944 )

            Những vần thơ Bút Tre là những tiếng nói quả-cảm, dí-dỏm
            cười ra nước mắt, những ngọn roi trào-phúng xót-xa nói lên
            những tiếng lòng ẩn-ức của kẻ thấp cổ bé miệng còng lưng
            thấp-thoáng sau bức màn tre.

            Quả  là  “Thơ  Bút  Tre”  đã  chọn  cho  mình  danh  xưng  thích-
            hợp. Đó là những ngọn bút tre mà như giáo sư Pujarniscle,
            người  Pháp,  đã  được  đề-cập  ở  phần  I  bên  trên,  khi  ông
            nhận-định rằng: cây tre biểu-thị lòng cương-quyết, một cá-
            tính  của  dân-tộc  Việt:  “Đây  không  phải  là  sự  cương-quyết
            của cây sến đứng đầu bão táp, mà là của cây sậy, hay đúng

                                          201
   197   198   199   200   201   202   203   204   205   206   207