Page 207 - Tiếng Việt Tuyệt Vời
P. 207

Tiếng Việt Tuyệt-Vời  Đỗ Quang-Vinh

            Chưa đọc hai câu kết thì bài thơ vẫn còn có thể hiểu được là
            lời  chúc  mừng,  cái  ý  châm-biếm  mới  chỉ  thoang-thoáng
            phảng-phất, nói xa nói xôi, mãi tới hai câu kết thì ý bóng-
            bảy mỉa-mai mới thành bộc-trực: Khi ông chưa đỗ nghè ông
            đã đe cả tổng rồi, ai mà chả rõ ông sẽ đỗ ông nghè.

                    * Cái  xỏ-xiên  ấy  tuy  chua  cay  song  vẫn  còn
            nhẹ-nhàng chưa cay độc bằng những câu đối, bài thơ
            mừng cha con cô Tư Hồng. Cô Tư Hồng nổi tiếng trong
            giới bán phấn buôn son, một cô "me tây" có thần-thế được
            thực-dân trọng-vọng, cô đã xin cho cha được sắc-phong "tứ
            phẩm  văn-giai",  mở  tiệc  khao-vọng  linh-đình.  "Người  được
            như me đành hiếm có", cô đã được cụ Yên-Ðỗ khen khéo
            rằng:
                       “Giàu sang bà lớn thực trời cho!
                       Trời lại cho bà chữ tự-do.
                       …………………………………………..
                       Khắp cõi trời Nam đều biết tiếng,
                       Nghìn thu cái tiếng của bà to.”

            Rõ là khen đấy, mà cũng chê đấy! chê một cách thâm-độc.
            Cứ từ-nguyên mà xét thì đúng là khen, không thể nào bắt
            bẻ. Nhưng lấy ý mà suy thì mới thấy rằng ý-tại ngôn-ngoại,
            không chê mà còn quá hơn là chửi xỏ.

            Câu  đối  sau  đây  mừng  cha  cô  được  sắc-phong  thì  rõ  là
            bóng-bảy  cay  độc  thấm-thía.  Nếu  không  bóng-bảy  thì  sao
            yên thân được khi đem tặng mừng? Bởi vì bóng-bảy cho nên
            cái ý cay độc nó kín-đáo gói ghém một cách thâm-thúy, ai
            muốn hiểu sao thì hiểu, chứ theo văn-từ thì lý đương-nhiên
            là lời khen tặng tán-dương, ai dám trách chê!

                                          206
   202   203   204   205   206   207   208   209   210   211   212