Page 210 - Tiếng Việt Tuyệt Vời
P. 210

Tiếng Việt Tuyệt-Vời  Đỗ Quang-Vinh

                             Đã buồn về trận mưa rào,
                           Lại đau về nỗi ào-ào gió đông.
                           Mây trôi nước chảy xuôi giòng,
                     Chiếc thuyền hờ-hững bên sông một mình.”


            Hoang-tàn  đổ  nát  như vừa  trải qua  mưa  dây  gió  giật,  sao
            các  thuyền  bên  vẫn  mơ-màng  lặng  tiếng  im  hơi?  Biết  nói
            cùng  ai  cho vơi  nỗi  sầu  tư?  Ðành  chịu  cô-đơn trước giòng
            đời lãnh-đạm hờ-hững. Ðây là con người Nguyễn-Trãi giữa
            thời-đại ấy, bên những triều-thần ấy. Thực là bóng-bảy sâu
            sắc.  Ở  đây  thuyền  với  thuyền  được  mượn để  nêu  lên  tình
            bạn tri-âm tương-đắc, sông nước chính là phản-chiếu tình-
            hình non sông. "Lơ-lửng", "hờ-hững" "nước chảy, mây trôi",
            chỉ ngần ấy thôi đủ nói lên nỗi cô-quạnh của lòng người và
            sự thờ-ơ của ngoại-cảnh.

            Thuyền xa bến, bến vẫn đợi chờ. Ðấy là cách tỏ tình của hai
            kẻ yêu nhau. Còn như đang ngấp-nghé dòm ngó, muốn làm
            quen để chung-kết trầu cau, quả không dễ-dàng. Qua cách
            tỏ tình sau đây, ai bảo ngôn-ngữ đối-đáp không duyên-dáng
            tế-nhị?
                             “Bây giờ mận mới hỏi đào:
                         Vườn hồng đã có ai vào hay chưa?
                              Mận hỏi thì đào xin thưa:
                       Vườn hồng có lối, nhưng chưa ai vào.”

            Xưng  hô  "mận  mận  đào  đào"  quanh  đi  quẩn  lại  cũng  vẫn
            một chủ-đề "đi vào vườn hoa". Thắc mắc muốn biết xem đã
            có ai vào hay chưa là hỏi ướm. Ướm hỏi như vậy là khéo hỏi
            xa-xôi. Trả lời rằng chưa, nhưng lại nói rõ cho hay vào vườn


                                          209
   205   206   207   208   209   210   211   212   213   214   215