Page 215 - Tiếng Việt Tuyệt Vời
P. 215

Tiếng Việt Tuyệt-Vời  Đỗ Quang-Vinh

                       Bỗng xuất tố ba tâm.”
                       (Đêm qua ba canh hết,
                       Ả Hằng trâm ngọc rơi,
                       Dì Phùng không dám nhận,
                       Nâng lên giữ mặt trời.)


                       (Theo sách chiêm-tinh, chòm sao Tam Thai có ba
                       cấp, khi tất cả mọc ngang hàng thì chòm sao rực
                       sáng,  ấy  là  điềm thiên-hạ  thái-bình,  Ngô-tất-Tố,
                       Thi Văn Bình Chú)

            --------------------------------------------------------------------------


            2- Bóng-bảy qua ngôn-ngữ bộc-trực

            Nói thuyền bến nhớ-nhung, trăng gió bịn-rịn, ong qua, hoa
            nở hay đầm sen tươi mát ngạt-ngào, những lời lẽ trên đây
            bóng-bảy đã đành vì ngụ-ý kín đáo gửi-gấm qua hình-ảnh,
            hương thơm; đến như khi nói trắng ra trong ngôn-từ bộc-
            trực mà ngôn-từ vẫn thấy bóng-bảy xa-xôi, man-mác ý tình.

                    * Khi  yêu  đắm-đuối,  người  ta  đã  chẳng  ngần-
            ngại nói thẳng ra rằng:
                           “Thương nhau cởi áo cho nhau,
                          Về nhà mẹ hỏi, qua cầu gió bay.
                              Tại mẹ may áo rộng tay,
                         Con quen gió mát, gió bay mất rồi.”
            Tuy  táo-bạo  liều-lĩnh,  song  cái  cách  chống-chế  dịu-dàng
            hồn-nhiên khiến sự "cởi áo cho nhau" trở nên nhẹ-nhàng dễ
            mến. Tại qua cầu nên gió thổi bay. Gió bay cũng bởi tại mẹ

                                          214
   210   211   212   213   214   215   216   217   218   219   220