Page 216 - Tiếng Việt Tuyệt Vời
P. 216

Tiếng Việt Tuyệt-Vời  Đỗ Quang-Vinh

            may áo rộng tay. Nhưng áo rộng tay thì rộng, sao gió lại làm
            bay được? Thì ra tại vì "con quen gió mát", gió lùa tay áo
            rộng làm con thích được mát hơn, nên "đành" cởi áo, nên
            "gió thổi bay"! Thì ra vì gió, vì con thích mát, nhưng cũng tại
            mẹ.  Ba  cái  "đổ  tại"  quanh-co  chống-chế  thoạt  nghe  có  vẻ
            xuôi tai song không khỏi cười thầm cho một hành-động táo-
            bạo của tình yêu lãng-mạn.

            Tận-dụng xúc-quan, lời lẽ khêu tình gợi ý, chứa-chan nồng-
            nàn!

                    * Khi tình yêu còn cách trở, đôi tình-nhân đem
            trí tưởng-tượng phong-phú và cái nhìn thực-tế để nói
            lên những ước mơ của mình:

                            “Kêu đò, chẳng thấy đò sang,
                      Mượn lưng con nhái cho chàng đem tin.”
            hoặc:
                              “Anh về xẻ ván cho dầy,
                         Bắc cầu sông cái cho thầy mẹ sang.

                         Thầy mẹ sang, em cũng theo sang,
                      Đò dọc quan cấm, đò ngang không chèo.”
            hay là:
                            “Ước gì sông hẹp một gang,
                       Bắc cầu dải yếm cho chàng sang chơi!”

            Cũng  là  bóng-bảy  xa-xôi  bằng  những  hình-ảnh  sông  nước
            cách trở, nhưng cô gái chất-phác hơn thì gọi đò chở qua, đò


                                          215
   211   212   213   214   215   216   217   218   219   220   221