Page 218 - Tiếng Việt Tuyệt Vời
P. 218

Tiếng Việt Tuyệt-Vời  Đỗ Quang-Vinh

                              “Cô kia đứng ở bên sông,
                      Muốn sang anh ngả cành hồng cho sang!”
            Thật là diễm-kiều làm cho văn-chương trở nên kiều-diễm!


            Tất cả đều bóng-bảy, có cái bóng-bảy đơn-sơ, có cái bóng-
            bảy  lộng-lẫy.  Dù  đơn-sơ  hay  lộng-lẫy,  những  hình-ảnh,
            những ví-von ước mơ kia đã vẽ ra những bức tranh rất quen
            thuộc, rất đại-chúng, song cũng rất sống động ý-tứ dạt-dào.

                    * Ví-von  là  đặc-điểm  trong  ngôn-ngữ  Việt.  Mở
            miệng ra là ví-von bóng gió. Bày tỏ bất cứ một thứ-tình cảm
            nào,  cũng  có  thể  đem  ngôn-ngữ  ám-chỉ  ra  mà  phát-biểu.
            Chính lối nói này dễ đẩy đưa câu chuyện, dễ làm cho cuộc
            đối-đáp  trở  nên  nhẹ-nhàng  đằm-thắm,  dẫu  cho  giận  hờn
            ghen-ghét, hay than trách yêu thương, ngôn-ngữ vẫn lắng
            đọng cái tình đậm-đà yêu mến, man-mác cái ý hài-hòa an-
            vui:
                          “Gió đưa trăng, thì trăng đưa gió,
                           Trăng lặn rồi, gió biết đưa ai?”

            Lời thở than thật bâng-khuâng và sao tha-thiết yêu-đương!

            Hãy nghe Thúy-Kiều tiếc-nuối tình yêu đầu đời:
                           “Tiếc thay chút nghĩa cũ-càng,
                          Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng.”
            Ðem  sợi  tơ  mong-manh  của  ngó  sen  gẫy  đôi  để  nói  tình
            thắm năm xưa dẫu chỉ còn là chút nghĩa cũ-càng nhưng lòng
            vẫn  vương  tơ  thì  thực  là  gợi  hình  sống động, nói  ít  mà  tả
            nhiều, tả một cách cụ-thể rõ-ràng:


                                          217
   213   214   215   216   217   218   219   220   221   222   223