Page 223 - Tiếng Việt Tuyệt Vời
P. 223

Tiếng Việt Tuyệt-Vời  Đỗ Quang-Vinh

            thèm không phải bây giờ mới có, mà vẫn có từ lâu, từ khi bố
            con chết đi. Cái sự thèm ấy nó vẫn cứ ấm-ức trong cái bụng
            mẹ đây. Thế mới dí-dỏm hài-hước. Nghe ra, tự-nhiên ai cũng
            phải bật cười. Cho dù bà già khó tính đến đâu, tuy nghiêm
            giọng "Ðồ quạ mổ!" song miệng bà cũng không khỏi tủm-tỉm
            cười thầm.

            2- Dí-dỏm cay đắng

                    * Bởi những lẽ đó, nên mẹ đã quyết là mẹ ra đi, mẹ
            phải giao trả ngay cái cơ-nghiệp này cho chú con:

                              “Con ra gọi chú vào đây,

                      Để mẹ trao trả cái cơ-nghiệp này mẹ đi!”

            Bà mẹ này đâu có cần biết đến nỗi buồn tủi của đàn con ở
            lại:
                             “Con quạ nó đứng đầu non,
                         Nó kêu: Bớ mẹ, thương con trở về!”


            Không phải con kêu đâu nhé! Ðấy là con quạ nó đứng nó
            kêu. Tiếng kêu của quạ thảm-não làm sao thì lòng con xót-
            xa làm vậy. Bà mẹ này có xót-xa không? Chứ như nghe mấy
            tiếng "lấy chồng bỏ con" thì tội-nghiệp và thảm-thiết, nghe
            rõ như tiếng thút-thít của đứa con côi. Bỏ con không phải để
            đi làm mướn phương xa, nhưng là đi lấy chồng! Vô-tình lắm
            thay!

            Cũng là dí-dỏm trào-lộng, cái cười bên trên còn là cái
            cười bông-đùa nở miệng, cái cười sau này là cái cười
            mếu-máo, cười ra nước mắt,       vừa động lòng trắc-ẩn, vừa

                                          222
   218   219   220   221   222   223   224   225   226   227   228