Page 225 - Tiếng Việt Tuyệt Vời
P. 225

Tiếng Việt Tuyệt-Vời  Đỗ Quang-Vinh

            Cũng là khôi-hài châm-biếm người con gái không chồng mà
            chửa, nhưng lại chẳng nói sỗ-sàng rằng:
                         “Không chồng mà chửa mới ngoan,
                      Có chồng mà chửa, thế-gian sự thường.”

            hoặc sống-sượng như:


                            “Phềnh phềnh lớn giữa lớn ra,
                         Mẹ ơi, con chẳng ở nhà được đâu!”

            Ở đây, lại bóng gió xa-xôi, mượn cây chuối để ám-chỉ. Gạt ra
            ngoài lối bỡn chữ làm tăng tính cách gợi hình của ngôn-từ,
            câu  ca-dao  trên  còn  có  giọng  trào-lộng  ý-nhị  sâu-sắc.
            (Những  cây  chuối  non,  trổ  mầm  mọc  chi-chít  xung-quanh
            gốc chuối mẹ, thường gọi là "con chuối", hệt như đàn con
            co-ro đứng nép sát bên mẹ) "Khoe"! Tại nàng khoe, chứ ai
            biết nàng hãy còn trinh hay đã mất?


            Rồi hạ tiếp luôn bằng câu hỏi: "Sao" có con? "Khoe" đi với
            "Sao"  làm  nổi  bật  cái  mâu-thuẫn  nên  phải  thắc-mắc,  phải
            đặt vấn-đề. Nói cây chuối còn trinh là nói bóng-bảy.

            Hỏi  như  trên  là thắc-mắc  dí-dỏm tự-nhiên.  Cái cười  này  là
            cái  cười  gật-gù  sâu-sắc.  Càng  ngẫm  càng  thấy  hay,  càng
            nghĩ càng thấy buồn cười.

                    III. Tiếng Việt duyên-dáng du-dương


            Tiếng Việt duyên-dáng vì bóng-bảy, vì dí-dỏm. Ðấy là
            cái  đẹp  thiên  về  văn-từ.  Khi  ta  nói:  cô  này  ăn  nói  có
            duyên, không phải chỉ là muốn nói nàng ăn nói có ý-tứ, lời lẽ

                                          224
   220   221   222   223   224   225   226   227   228   229   230