Page 230 - Tiếng Việt Tuyệt Vời
P. 230
Tiếng Việt Tuyệt-Vời Đỗ Quang-Vinh
Tiếng thông reo khắp bốn phương trời rộng rãi, thấu
qua mấy tầng mây năm sắc và có lẽ dội tận đến cung trăng.
Giữa cõi thanh-liêu vô-tận, tiếng thông reo là điệu đàn bất-
tuyệt của bốn mùa. Thông reo không cần tới gió, mà gió thổi
là nhờ thông reo.
Cây thông cằn-cỗi, cành thông xương-xương, lá
thông tỉ-mỉ, nhưng ai dám liệt thông xuống ngang hàng với
muôn loài cây cỏ?
Da thông khô xốp, nhưng nhựa thông dồi-dào. Mình
thông tuy già, nhưng hồn thông vẫn khoẻ. Thông khinh
thường những nơi phồn-hoa huy-động. Thông xa lánh
những chỗ cát vẩn bụi lầm. Thông reo vĩnh-viễn, thông sống
đời đời, mặc dầu sức nóng của mùa hè thiêu đốt, giá lạnh
của mùa đông bao trùm.
Có ai đi lên một đồi thông mà không thấy cõi lòng
rộng mở? Có ai nghe tiếng thông reo mà không gợi hứng
nguồn thơ? Ai muốn được như thông sống một đời cao-cả,
hãy lẳng-lặng mà nghe thông đương tỉ-tê trước gió những lời
than-thở cho cuộc thế lầm-than."
(Nguyễn-tất-Thứ, học-báo Cần Học, 1950)
Rõ ràng bài văn xôn-xao cung nhạc rộn-ràng thanh âm. Hãy
thử minh-họa cung nhạc của hai câu đầu:
229