Page 221 - Tiếng Việt Tuyệt Vời
P. 221

Tiếng Việt Tuyệt-Vời  Đỗ Quang-Vinh

            rõ  ràng  là  một  tiểu-thư  xuân  xanh  khuê-các,  có  thêm  câu
            đầu tất phải bật cười, bật cười vì ngần ấy tuổi mà bà vẫn
            còn "hồi-xuân".

                    * Cho nên bà già khác mới bắt chước làm theo.
            Bà không gửi thư, nhưng bà hành-động: bà đi coi bói. Chẳng
            ngại-ngùng  mắc-cỡ,  bà  cứ  thật-thà  nói  trắng  ra  với  ông
            thầy:
                              “Bà già đi chợ Cầu Đông,
                       Bói xem một quẻ lấy chồng lợi chăng?”
            Ông thầy cười thầm, trả lời huỵch-toẹt, chẳng sợ sỗ- sàng:
                            “Thầy bói gieo quẻ nói rằng:
                        Lợi thì có lợi, nhưng răng không còn.”
            Ông thầy này thâm lắm, ra vẻ nghiêm-trang đạo-mạo, ông
            nói nghiêm-túc: "lợi thì có lợi", đến khi kết-thúc "nhưng răng
            không còn" thì chắc-chắn ai cũng phá lên cười.
            Không phải ông thầy bói cản mũi mà chính con gái bà cũng
            là kỳ-đà, nên bà ấm-ức thổ-lộ:
                               “Ngày sau con lễ ba bò,
                       Sao bằng lúc sống, con cho lấy chồng.”
            "Con  cho  mẹ  lấy  chồng  đi!"  lại  kèm  thêm  hai  tỷ-ngữ  "sao
            bằng thì quả bà già nôn nóng sốt-ruột". Cân nhắc thiệt hơn,
            giọng nửa trách móc, nửa khẩn-khoản thiết-tha. Cái dí-dỏm
            còn là ở chỗ tâm-lý thiết-thực của bà. Cái "sự lấy chồng" đối
            với bà còn cần-thiết, quan-trọng và quý hơn cả đức hiếu sau
            này  của  cô  con  gái  phải  cúng  mẹ  hậu-hĩnh  linh-đình.  Nếu
            như "Thằng Bờm" cười toe-toét khi được đổi chiếc quạt mo
            lấy nắm xôi, bất kể đến "ba bò chín trâu hay ao sâu cá mè"



                                          220
   216   217   218   219   220   221   222   223   224   225   226