Page 213 - Tiếng Việt Tuyệt Vời
P. 213

Tiếng Việt Tuyệt-Vời  Đỗ Quang-Vinh

                           “Bông chi thơm lạ, thơm lùng!
                    Thơm cây, thơm rễ, người trồng cũng thơm.”

            Hương thơm lạ-lùng lắm! Thơm từ bông xuống cây tới rễ, tới
            cả người trồng bông. Thì ra muốn nói người trồng bông mà
            cứ vòng-vo ướm mãi. Hoa thơm thực đấy, nhưng chàng đâu
            có  nghĩ  tới  hoa.  Khen  quanh  khen  co,  tán  xa  tán  rộng  rồi
            mới vào đề "người trồng cũng thơm". Thì cứ nói người trồng
            thơm nên hoa thơm có được không? Nhưng, thế thì sống-
            sượng  trơ-trẽn,  nên  mới  phải  rào  trước  đón  sau.  Thật  là
            bóng-bảy kín-đáo; nói xa nói xôi rốt cuộc cũng là nói gần,
            nói  tới  người  mình  muốn  yêu.  Cái  miệng  tỏ  tình  sao  mà
            khéo-léo ngọt-ngào, người nghe dầu khó tính đến đâu cũng
            không thể phật ý nên phải xiêu lòng!

            Bài ca-dao quen thuộc sau đây, tuy tả sen đấy, song lại ẩn-
            dụ hình-ảnh của người quân-tử cao-thượng:

                           “Trong đầm gì đẹp bằng sen!
                       Lá xanh, bông trắng, lại chen nhị vàng,
                           Nhị vàng, bông trắng, lá xanh
                       Gần bùn, mà chẳng hôi tanh mùi bùn.”


            Hoa  sen  đẹp  và  quý.  Sen  đẹp  về  sắc,  sen  quý  về  hương.
            Hương sen ngạt-ngào đến nỗi át cả mùi hôi tanh của bùn lầy
            khiến nơi ao tù nước đọng cũng nhiễm lây hương sen mà trở
            nên thơm ngát. Vào những buổi chiều hè, gió hiu-hiu thổi,
            hương sen theo gió đưa đi, tỏa lan khắp vùng. Khách nhàn-
            du từ xa đã nghe hương sen ngào-ngạt. Sen không ô-nhiễm
            mùi  bùn  hôi  tanh,  trái  lại  còn  vương  tỏa  hương  thơm  cho
            đầm bùn và khắp vùng lân-cận. Người quân-tử luôn-luôn giữ
                                          212
   208   209   210   211   212   213   214   215   216   217   218