Page 208 - Tiếng Việt Tuyệt Vời
P. 208

Tiếng Việt Tuyệt-Vời  Đỗ Quang-Vinh

                            “Bốn phẩm sắc phong hàm cụ lớn,
                           Nghìn thu danh-giá của bà to.”
            và:
                           "Có tàn, có tán, có hương-án thờ vua, danh-
                           giá lẫy-lừng băm sáu tỉnh!
                           Nào biển, nào cờ, nào sắc-phong cho cụ, chị
                           em hồ dễ mấy lăm người!"

            "Hàm  cụ  lớn,  của  bà  to",  nghĩa  đen  nào  có  gì  đáng  nói,
            nhưng  cái  hậu-ý  mà  lại  đối  chọi  nhau  thì  tưởng  không  gì
            độc-địa bằng!

                b) Tuy-nhiên, nói tới vẻ đẹp bóng-bảy thực-sự, có
            lẽ phải nói đến thứ bóng-bảy dễ thương:


                    * bàng-bạc những hình-ảnh mến yêu, xôn-xao
            tình-tứ, âu-yếm tràn đầy:
                             “Đôi ta như lửa mới nhen,
                      Như trăng mới mọc, như đèn mới khêu.”
            hoặc:
                          “Khoan khoan xin đó buông chèo,
                      Bến thì một dạ khăng khăng đợi thuyền.”
            Như trăng, như lửa, như đèn hay như nước bèo hợp nhau,
            còn là nói trực-tiếp, so-sánh rõ-ràng với "đôi ta" "đây, đó".
            Chứ như:
                           “Thuyền ơi, có nhớ bến chăng?
                      Bến thì một dạ khăng-khăng đợi thuyền.”
            "Không thấy "đôi ta" nhưng hình-ảnh "chúng mình" vẫn cứ
            bàng-bạc ẩn-hiện nấp sau bóng dáng "bến, thuyền". Chàng

                                          207
   203   204   205   206   207   208   209   210   211   212   213