Page 204 - Tiếng Việt Tuyệt Vời
P. 204

Tiếng Việt Tuyệt-Vời  Đỗ Quang-Vinh

            Chương 5





                         TIẾNG VIỆT DUYÊN-DÁNG





            Ngoài tính hiện-đại và phong-phú, tiếng Việt có những nét
            đẹp duyên-dáng dễ thương vì ngôn-từ bóng-bảy, vì lời lẽ dí-
            dỏm, vì nhạc-tính du-dương.

            Bóng-bảy,  dí-dỏm,  xét  về  nội-dung  làm  cho  tứ  thêm  giàu,
            xét về hình-thức, điểm-xuyết cho lời thêm duyên-dáng. Cũng
            là  lời  nói  vẫn  một  ý  ấy,  vô-duyên  thì  nói  không  nên  ý,  có
            duyên  thì  ý  rõ  lời  hay  lôi  cuốn được  người  nghe.  Lời  càng
            bóng-bảy, dí-dỏm thì tứ càng sâu-sắc ý-nhị. Ðấy chính là cái
            nét duyên-dáng của ngôn-ngữ vậy.

                     I- Tiếng Việt duyên-dáng bóng-bảy


            Bóng-bảy hài-hòa giữa cụ-thể với trừu-tượng, giữa mộc-mạc
            chân-phương  với  óng-chuốt  kiêu-sa.  Bản-tính  dân  Việt  vốn
            hài-hòa, hài-hòa với cuộc sống, với con người và với thiên-
            nhiên. Trong khi nhận-định thiết-thực về cuộc sống thì con
            tim và khối óc rung-động. Chính những rung-cảm của tâm-
            tư đã khiến cho ngôn-ngữ của họ tuy mộc-mạc cụ-thể, song
            lại bóng-bảy duyên-dáng. Nếu chỉ mộc-mạc thì dễ thô-kệch.
            Nếu  chỉ  óng-chuốt  kiêu-sa  thì  dễ  cầu-kỳ  kiểu-cách.  Ngôn-
            ngữ mộc-mạc là ngôn-ngữ bình-dân gần-gũi. Ngôn-ngữ óng-
            chuốt là thứ ngôn-từ bác-học xa vời. Cái súc-tích của Hán-
                                          203
   199   200   201   202   203   204   205   206   207   208   209