Page 211 - Tiếng Việt Tuyệt Vời
P. 211
Tiếng Việt Tuyệt-Vời Đỗ Quang-Vinh
vẫn có lối. Câu nói bỏ lửng mà như đã tỏ tình: lối vào đã sẵn
mở, chỉ còn chờ ai. Bóng gió xa-xôi, kẻ hỏi người thưa đều
không sỗ-sàng.
Khác với anh chàng sau đây cũng muốn xa-xôi bóng gió,
nhưng thấy khó ăn khó nói, vòng-vo đông tây chán rồi mới
vào đề; vào đề vẫn thấy khó-khăn ngượng-ngùng đành nói
ra huỵch toẹt "thương anh cho rồi”:
“Đầu giồng có cây chuối, cuối giồng có cây đa,
Ngã ba đường có cây đại hồng.
Con gái chưa chồng, trong lòng hớn-hở,
Con trai chưa vợ, ruột tợ trái chanh.
Ngó lên mây trắng, trời xanh,
Thương ai cũng vậy, thương anh cho rồi!”
Anh đi lòng-vòng khắp giồng khắp xóm. Anh ngắm hết cây
chuối cây đa, lại ra đến ngã ba đường ngắm cây đại-hồng,
cũng mới chỉ nói lên được chung-chung ruột trai chưa vợ,
lòng gái chưa chồng, anh phải ngẩng mặt lên cao ngắm trời
xanh mây trắng như để che giấu cái ngượng-ngùng bẽn-lẽn,
rồi cuối cùng đành lấy hết can-đảm nói thẳng một câu kết-
thúc cho xong với nụ cười toét miệng:
“Thương ai cũng vậy, thương anh cho rồi!”
Cũng bóng-bảy tinh-tế, cũng tình-tứ thơ-mộng, song cặp
mận đào trên kia thì nhẹ-nhàng ý-nhị, anh chàng nhìn trời
ngắm đất sau này thì chất-phác thật-thà. Tất cả đều dễ
thương dễ mến, dễ mến vì tình ý thiết-tha, dễ thương vì
ngôn-ngữ thật khéo văn-hoa lựa lời.
210