Page 240 - Tiếng Việt Tuyệt Vời
P. 240

Tiếng Việt Tuyệt-Vời  Đỗ Quang-Vinh

            nhịp dứt đoạn cho hơi văn đi khoan-thai hay lướt mau dồn-
            dập,  cho  điệu  văn  khấp-khởi  rộn-rã  hay  dàn  trải  thênh-
            thang,  ngõ-hầu  khi  đọc  lên,  có  thể  rót  vào  tâm  trí  người
            nghe, cho dư-âm lắng sâu vào tâm-hồn người cảm-ứng.


                                      *   *   *

            Lời là nhiên-liệu, hồn thơ ý nhạc là khối than hồng âm-ỉ. Lời
            dẫn-dụ ý nhạc hồn thơ. Nếu cả hai được bút-pháp hội-nhập
            tương-phùng thì như gặp cơn gió thổi, ngọn lửa tâm-hồn sẽ
            bắt  cháy,  lời  vốn đã  có  tác-dụng  khích-động  cảm-xúc,  nay
            khiến cho đàn lòng bật tiếng âm-vang, thể-hiện trong điệu
            văn  lời  thơ  lưu-loát,  nghe  như  những  dấu  nhạc  thánh-thót
            buông rơi.

            Chính  nhờ  đặc-tính  này  mà  văn-chương  Việt-Nam  trở  nên
            du-dương réo-rắt, và phong-phú với đủ mọi thể thơ, không
            hẳn  chỉ  là  thơ  vần  mà  cả  thơ  xuôi  với  cách  kết-cấu  âm
            thanh, ngắt nhịp tạo nên nhạc-điệu êm tai, nhịp-nhàng khả-
            xúc  chẳng  khác  chi  thơ  vần.  Khảo-luận  về  "âm  và  thanh
            trong tiếng Việt" ở chương sau sẽ cho thấy rõ hơn tính nhạc
            của tiếng Việt.














                                          239
   235   236   237   238   239   240   241   242   243   244   245