Page 238 - Tiếng Việt Tuyệt Vời
P. 238

Tiếng Việt Tuyệt-Vời  Đỗ Quang-Vinh

                    * Nói  là  cung  nhịp  vì  phải  phối-hợp  cung  với
            nhịp.  Có  cung  thì  giọng  lên  xuống trầm bổng;  có  nhịp  thì
            hơi văn đi khoan hay mau. Bài Pháp văn trên đây, đọc lên
            nghe réo-rắt gợi cảm phần lớn là do điệu nhịp, lúc nhanh,
            lúc  chậm,  khi  khoan-thai  dồn-dập  đẩy  đưa  cho  giọng  lên
            xuống, chứ tự bản-thân lời văn không có cung, không có nốt
            nhạc. Và cái nhịp điệu dìu-dặt ấy phải khởi từ cảm-xúc của
            người nói, cảm-hứng ít hay nhiều.

                    * Trái  lại,  trong  tiếng  Việt,  nhạc  là  chủ-yếu,
            nếu  phải  phối-hợp  điệu  nhịp  cho  thích-hợp  thì  cung
            nhạc  vốn  đã  réo  rắt  lại  thêm  ròn-rã  du-dương.  Một
            người không có hồn thơ tứ nhạc, đọc một đoạn văn không
            có nhịp điệu nhưng phát-âm đúng dấu, cũng khả-dĩ tạo ra
            âm-nhạc  cho  lời  nói,  khác  chi  người  chưa  biết  đánh  đàn
            dương  cầm,  mò  mẫm  từng  phím  để  cho  nốt  nhạc  buông
            tiếng  cũng  đã  phần  nào  truyền  cảm  đến  cho  người  nghe.
            Nếu phím đàn được gõ theo nhịp phách khoan mau thì cung
            đàn trở thành một giòng nhạc cuốn hút. Người viết cho đến
            nay vẫn còn thấy lòng xôn-xao khi nhớ lại những buổi ấu-thơ
            học đọc Việt-ngữ. Tuổi còn non-nớt đã có gì gọi là hồn thơ
            tứ nhạc, nhưng đọc lên đã thấy lòng mình xao-xuyến, hoặc
            khi nghe các bạn nhỏ vừa đọc vừa đánh vần, đọc nhát gừng,
            thế nhưng cung bậc của mỗi tiếng cũng đã lắng trong tim,
            gợi nên cảm-xúc xôn-xao. Cho đến nay, mỗi khi đọc lại bài
            "Tôi  đi  học"  của  Thanh-Tịnh,  hẳn  ai  ai  cũng  vẫn  còn  cảm
            thấy  nôn-nao  với  những  nỗi  bâng-khuâng  của  buổi  tựu-
            trường thời niên-thiếu. Nôn-nao không phải chỉ vì ý văn mà
            vì nhạc của lời.






                                          237
   233   234   235   236   237   238   239   240   241   242   243