Page 237 - Tiếng Việt Tuyệt Vời
P. 237

Tiếng Việt Tuyệt-Vời  Đỗ Quang-Vinh

            đi  vào  nhạc-điệu,  chứ  lời  không  mang  theo  nhạc  dẫn  đưa
            tình ý. Hàng năm cứ tới mỗi độ tựu-trường, khi bầu trời bắt
            đầu âm-u chuyển-động, cây-cối rùng mình chợt thấy lá bỗng
            nhất-loạt vàng úa, xôn-xao trong gió lạnh của buổi lập-thu,
            chắc  hẳn  không  ai  không  nhớ  tới  đoạn  văn  của  Anatole
            France tả cảnh mùa thu nơi công-viên Lục-xâm-Bảo:

                    "Je vais vous dire ce que me rappelle, tous les ans, le
                    ciel  agité  de  l'automne,  les  premiers  dîners  à  la
                    lampe  et  les  feuilles  qui  jaunissent  dans  les  arbres
                    qui  frissonnent;  je  vais  vous  dire  ce  que  je  vois
                    quand  je  traverse  le  Luxembourg  dans  les  premiers
                    jours  d'octobre,  alors  qu'il  est  un  peu  triste  et  plus
                    beau  que  jamais;  car  c'est  le  temps  où  les  feuilles
                    tombent  une  à  une  sur  les  blanches  épaules des
                    statues. Ce que je vois alors dans ce jardin, c'est un
                    petit bonhomme qui, les mains dans les poches et sa
                    gibecière  au  dos,  s'en  va  au  collège  en  sautillant
                    comme un moineau. Ma pensée seule le voit; car ce
                    petit bonhomme est une ombre; c'est l'ombre du moi
                    que j'étais il y a vingt-cinq ans....”


            Chắc  hẳn  không  ai  không  thấy  bồi-hồi  nhớ  lại  những  buổi
            thiếu-thời  cắp  sách  đến  trường.  Ðoạn  văn  đọc  lên  rõ-ràng
            thấy réo-rắt truyền-cảm. Song cái cung-điệu và sức truyền-
            cảm ấy phần lớn là do ý của người đọc. Tùy theo mức-độ
            cảm-xúc  của  người  phát-ngôn  mà  âm-điệu  và  sức  truyền-
            cảm  ấy  cuốn  hút  mạnh  hay  yếu.  Ta  say-sưa  đọc  ròn-rã  vì
            chính lòng ta đang xôn-xao. Người đọc văn không có cảm-
            hứng không lôi cuốn được người nghe vì không sáng-tác ra
            được cung nhịp thích-hợp.



                                          236
   232   233   234   235   236   237   238   239   240   241   242