Page 311 - Tiếng Việt Tuyệt Vời
P. 311
Tiếng Việt Tuyệt-Vời Đỗ Quang-Vinh
cả ba miền Trung, Nam, Bắc với những tiếng "ý, a, hò, lơ",
với những câu dài ngắn không đúng là sáu tiếng, tám tiếng,
thế nhưng vẫn có vần ăn khớp hòa hợp với nhau giữa câu
trên câu dưới, cho thấy rõ rằng đấy là những sáng-tác tự-
nhiên của họ. Họ phát-biểu, vừa hát, vừa suy-nghĩ lựa lời,
chọn dấu, tìm âm. Phải tận mắt chứng-kiến, tham-dự những
buổi hát trống quân, quan họ, những cuộc đối-đáp giữa
chàng trai xa lạ đi trên đường quê với các thôn-nữ cấy lúa
cắt rạ dưới ruộng vọng lên tiếng hát riễu cợt trêu gọi, mới
thấy cái tuyệt vời của ngôn ngữ Việt, cái óc sáng-tạo và tâm-
hồn dạt-dào tình yêu nghệ-thuật của con người Việt-Nam.
Cô gái Huế hò rằng:
“Hò ơ …Con cá tróc vi hiềm vì nước chảy,
Cần câu gẫy vì bởi bụi hóp cong,
Bởi vì anh mượn người mai chước chưa xong
Khiến xuôi (xui) nên căn-duyên trắc-trở,
Hò ơ …xuôi (xui) tấm lòng em khó nguôi.
Cô gái Bắc tay thoăn-thoắt cấy lúa, miệng đỏng-đảnh hát
vọng lên bờ:
“Cao-ly sắc với ngân-hoàng,
Uống không mát dạ bằng thiếp với chàng gặp nhau.”
Người miền Nam bị bắt đi phu đồn-điền cũng hát:
“Ở làm chi đây mà phú-lít và cò bót cản ngăn!
Đi theo ông Lê-Bá-Cử một hai năm rồi về.”
(ông Lê-Bá-Cử đại-diện các công-ty đồn-điền Pháp đứng ra
mộ phu cho các đồn-điền cao-su Nam-Kỳ hay đi Tân
Calédonie)
310