Page 312 - Tiếng Việt Tuyệt Vời
P. 312
Tiếng Việt Tuyệt-Vời Đỗ Quang-Vinh
Ta hãy nghe ông Chín Đờn Cò “u-hoài cất giọng:
“Hò ơ…….
Bìm-bịp kêu nước lớn em ơi!
Buôn bán không lời, chèo chống mỏi mê …ơ …”
Và bà Năm Trầu, “giọng vui-vẻ riễu-cợt, cất giọng hò đối-
đáp với người bạn lâu năm:
“Hò …ơ …ờ
Bìm-bịp kêu nước lớn anh ơi…ờ
Buôn bán không lời … ờ …cứ về …ở với em…ơ”
(Hải Bằng, Gia-Đình Bác Tám)
Những câu hát, hò trên đây không đúng là 6 tiếng 8 tiếng
như quy-định nghe như ứng-khẩu thông-thường, người hát
như cố kéo dài để lựa lời tìm được ra một tiếng thích-hợp
gieo vần cho khớp nhau. Ðó là sáng-tác độc-đáo tự-nhiên
của người Việt-Nam.
Thứ hai: như đã nói, nêu lên luật thơ của một vài thể thơ
nói trên trong văn-chương bác-học cũng như dân-gian,
chúng tôi muốn dẫn đến tính nhạc của ngôn-ngữ Việt.
Ngôn-ngữ có nhạc là do cách sử-dụng từ sao cho réo rắt,
đấy là cách gieo bình và trắc thanh, sao cho êm-ái du-
dương, đấy là cách ngắt nhịp lựa chọn âm-vận. Nhìn khuôn
dáng các thể thơ nói trên, nói chung ta thấy các nguyên-tắc
này:
* trong mỗi câu, bằng trắc đổi thay lên lên xuống
xuống, tiếng trong xen lẫn tiếng đục. Câu nọ đối-xứng với
câu kia.
311