Page 321 - Tiếng Việt Tuyệt Vời
P. 321
Tiếng Việt Tuyệt-Vời Đỗ Quang-Vinh
2- Ngôn-ngữ vẫn thuần-nhất.
Tuy mỗi vùng, mỗi vẻ, song người Việt ở bất cứ nơi nào
cũng đều nói một thứ tiếng, viết một thứ chữ. Tính thuần-
nhất vĩnh-cửu là nét đặc-thù của ngôn-ngữ Việt-Nam. Không
như một số quốc-gia khác tuy gọi là đã đạt đến trình-độ
văn-minh, song vẫn còn trở-ngại ngôn-ngữ, du-khách nước
ngoài tới, phải ngỡ-ngàng về những tiếng nói khác nhau
hoàn-toàn.
Trung-Hoa có tiếng Quảng-Ðông, Triều-Châu, Hẹ, Quan-
Thoại v.v... Chính họ cũng không hiểu được ngôn-ngữ của
nhau nếu ở khác miền. Ấn-Ðộ thì khỏi nói, nhiều tiếng nói
khác nhau đến nỗi các kinh-tế-gia phải coi đó là một trong
những yếu-tố kìm hãm đà phát-triển. Hiến-pháp Ấn-Ðộ nhìn
nhận 15 ngôn-ngữ chính-thức trong đó 11 ngôn ngữ thuộc
giòng Indo-Aryan và 4 ngôn-ngữ thuộc giòng Dravidian.
Thụy-Sĩ có tới 4 ngôn-ngữ được xử-dụng cho những vùng
khác nhau: Ý, Pháp, Ðức, Romande gốc La-tinh, khiến các
vùng hệt như những tiểu-quốc trong một quốc-gia.
Tiếng Việt không phải là một thứ tiếng "đa-ngữ" nhưng "đa
dạng" với những màu sắc đổi thay theo phong-thổ tập-quán,
và ai ai cũng đều cùng hiểu nhau qua ngôn-ngữ ấy.
Các tiếng nói của một vài bộ-tộc miền sơn-cước chỉ là những
ngôn-ngữ của dân-tộc ít người còn sót lại trong cuộc tiến-
hoá của lịch-sử và đã hội-nhập vào cộng-đồng rộng lớn của
quốc-gia. Cũng như người Mường nói na-ná tiếng Kinh, bộ-
tộc này vốn được coi là nguyên-thủy của chủng-tộc Việt, họ
cũng hiểu và hòa-nhập vào đời sống Việt-Nam qua ngôn-ngữ
chính-thức của Việt-Nam.
320