Page 324 - Tiếng Việt Tuyệt Vời
P. 324
Tiếng Việt Tuyệt-Vời Đỗ Quang-Vinh
thầy!". Người miền Bắc vẫn có thói quen giữ phong-tục cũ,
mời hỏi người trên mình dùng cơm thì không nói: "Ông đã
ăn cơm chưa? Bố mẹ ăn cơm nhé!", nhưng là: "Ông đã xơi
cơm chưa? Mời bố mẹ xơi cơm"
Trong ngôn-ngữ Việt, như đã nói, cùng một sự xưng-hô mà
có nhiều từ khác nhau. Là vì tùy theo trường-hợp thân sơ,
tùy theo địa-vị tôn ti mà thay đổi. Ấy là do lễ-giáo của gia-
đình. Thiết-nghĩ hơn bao giờ hết, nó vẫn là điều tối-cần để
duy-trì sự bền-vững của gia-đình, tức là duy-trì được văn-
hóa của dân-tộc vốn lấy gia-đình làm nền-tảng. Cho nên khi
nói tới vận-mệnh quốc-gia, tiếng Việt hiển-nhiên gắn liền với
vận-mệnh gia-đình là thế.
Trở về mối tương-quan của tiếng Việt đối với vận-mệnh
quốc-gia, chúng ta không phủ nhận trong quá-trình bảo vệ
và phát-huy dân-tộc-tính, tiếng Việt là một khí-cụ hữu-hiệu.
I. Vai trò của tiếng Việt trong quá-trình bảo-tồn,
phát-huy dân-tộc-tính và gìn-giữ giang-sơn
1- Tiếng Việt vẫn giữ bản-sắc của nguồn-cội
Như đã đề-cập khi bàn về tiếng Việt hiện-đại và khả-năng
sáng-tạo của tiếng Việt, tuy mượn cấu-trúc của La-ngữ hay
du-nhập tiếng nước ngoài, tiếng Việt vẫn giữ được cái nét
đặc-thù về cú-pháp, ngữ-pháp và về kiểu nói, hành-văn. Đấy
là bảo-tồn dân-tộc-tính. Tính dân-tộc còn thể-hiện ở một nét
đặc-sắc khác nữa là: tiếng Việt hiện vẫn còn giữ vết-tích của
chủng-tộc nguồn-cội xa-xưa.
323