Page 329 - Tiếng Việt Tuyệt Vời
P. 329
Tiếng Việt Tuyệt-Vời Đỗ Quang-Vinh
Khi trước nghe người ta nói rằng có một ông, tên gọi
là ông Đông, mà có hai vợ chồng: nó rủ nhau để nó
lấp cái sông Bờ. Nó toan lấy sông Bờ vào đất Thạch
Bi. Vợ nó mới đi lấy đá để nó lấp sông. Lòng trời sinh
ra một ông gọi là ông Sắt: mới xuống mới thách vật
với ông Đông. (Sách Làng Xưa Phố Cũ trích dẫn in
thiếu câu này, có lẽ dịch là: Nó mới vào lò; nó đỏ
mình nó ra, nó mới vật ông Đông...) Ông Đông mới
cháy hết mình, mới chết. Cho nên cái sông ấy chẳng
lấp được, mới nên cái Thác Bờ ấy’."
Còn về chữ viết, theo tác-giả thì "xưa kia chúng ta đã có
văn-tự mà người Mường còn lưu-trữ và sử-dụng" chứ không
như "một số học-giả Tây-Phương vũ-đoán rằng dân ta chưa
bao giờ có thứ chữ riêng-biệt và dân ta phải nhờ hai cuộc
đô-hộ mới có chữ mà dùng: đô-hộ Tàu đem lại chữ Hán, đô-
hộ Tây đã đem lại chữ Quốc-Ngữ!" Thứ chữ Mường-Việt này
"còn được ghi lại trong quyển "Thanh-Hóa Quan-Phong" của
cụ Vương-duy-Trinh, biên soạn khi còn làm Tổng-đốc Thanh-
Hóa năm 1903. Thứ văn-tự này gồm có 35 chữ cái, viết theo
lối "khoa-đẩu-văn" (chữ đuôi nòng-nọc) là một thứ chữ
tương-tự chữ Thái và Ấn (phụ-lục I).
Sở-dĩ thứ chữ này không được người Việt lưu-dụng là vì cuộc
đô-hộ Tàu trên một ngàn năm đã áp-đặt chữ Hán trong mọi
lãnh-vực, khiến cho chữ Mường-Việt phải lùi sâu vào trong
rừng miền núi Thượng-du, không có môi-trường để phát-
triển.
Ngoài ra, cũng phải kể đến lập-luận của giáo-sư Nguyễn-
Khắc-Ngữ cùng một quan-điểm cho rằng tổ-tiên chúng ta đã
328