Page 332 - Tiếng Việt Tuyệt Vời
P. 332
Tiếng Việt Tuyệt-Vời Đỗ Quang-Vinh
nói lên được muôn hình, muôn vẻ của cuộc sống, của mọi
giai-tầng xã-hội, ký-âm những rung-cảm tế-nhị thực-sự của
con tim, vẽ ra những mơ tưởng dạt-dào đích-thực của tâm-
hồn, in đậm những nét phóng-khoáng, tự-do, lãng-mạn, ca-
ngợi bình-đẳng, bình-quyền, công-bằng, bác-ái, kêu gọi
đoàn-kết hy-sinh, gào lên những khát-vọng sâu thẳm của
con người. Không câu-nệ, khuôn-thước, ca-dao chân-thực,
nhân-bản, phi thời-gian và không-gian. Kinh-Thi vẫn phảng-
phất một thứ giáo-huấn-ca, đề ra những điển-mô hơn là một
khúc ca tâm-tình. Ta có thể khẳng-định, ca-dao với điệu thơ
lục bát làm nên vẻ đẹp duyên-dáng thuần-túy Việt-Nam,
hoàn-toàn của người Việt-Nam.
Nguồn-cội chủng-tộc Việt-Nam không phải Hán-tộc. Họ Việt-
Thường đã có một ngôn-ngữ riêng. Ngoại trừ văn-tự
nguyên-thủy đã mai một, tiếng nói Việt-Nam vẫn còn duy-trì
và phát-triển đến ngày nay là một tiếng nói riêng biệt, tiếng
nói ấy còn mang dấu ấn của nguồn-cội mà ta có thể tìm thấy
vết-tích nơi ngôn-ngữ Mường, Chàm vốn cùng một gốc Á-Úc
(langue austro-asienne) của thuở khai-nguyên .
Trong cuộc bôn-ba dựng nước, dù trải qua bao phân-hóa đổi
thay, dù bị đô-hộ trên một ngàn năm Bắc-thuộc, người Việt
không vì cuộc hỗn-hợp chủng-tộc này mà để mất đi bản-sắc
cố-hữu của mình. Một trong những bản sắc ấy là ngôn-ngữ
Việt-Nam. Ngôn-ngữ ấy đã không hề bị ngoại-lai hóa, trái lại
đã Việt-hóa tiếng nói và chữ viết của nước thống-trị: phát-
triển từ-ngữ, thiết-lập chữ Nôm. Ngôn-ngữ ấy tồn tại những
đặc-thù và thể-hiện tinh-thần đề-kháng của một chủng-tộc
dũng-cảm, muốn độc-lập, thích tự-do, quyết tự-chủ tự-
cường. Ngôn-ngữ ấy đã bảo-tồn và phát-huy dân-tộc-tính.
Nói về cá-tính của dân-tộc Việt, giáo-sư Pujarniscle người
331