Page 319 - Tiếng Việt Tuyệt Vời
P. 319
Tiếng Việt Tuyệt-Vời Đỗ Quang-Vinh
Ðiều này cũng xẩy ra ở miền Bắc, như có làng thay vì gọi là
ông Lý lại gọi là ông Lới.
d- Âm và thanh đổi thay như vậy, nên giọng nói
mỗi miền có nét riêng.
* Giọng Bắc đanh và nhọn sắc, nhất là khi phát-
thanh, dấu sắc cao giọng, nhiều người lại đọc phụ-âm tr
thành ch, d thành gi, s thành x, quen phát ra tiếng gió,
khiến giọng trở nên chua.
* Giọng Nam uyển-chuyển nhẹ-nhàng nghe ra có
vẻ cởi mở phóng-túng.
* Giọng Trung thì nằng-nặng nghe ra cái vẻ sâu-
sắc thâm-trầm. Mỗi miền có cái vẻ dễ thương của nó: có cái
đậm-đà kiểu cách kín-đáo như sắc đào thắm đỏ, có cái dịu-
dàng tươi mát, dễ-dãi như mai vàng nở rộ, có cái trầm-mặc
nồng-nàn như giòng Hương-giang lờ-lững, như Trường-sơn
âm-u chập-chùng. Cũng là cái mặn-mà, song cái mặn-mà
của giọng Bắc nó đầm-đậm như nước mắm nhĩ nguyên-chất,
của giọng Trung thì đậm-đặc như thêm muối, thêm cay, của
giọng Nam thì dìu-dịu như đã pha loãng đi vì có thêm chua
ngọt. Cũng là ngọt-ngào, song cái ngọt-ngào giọng Bắc như
của đường cát ngọt lịm, của giọng Trung như mật mía ngọt
sắc, của giọng Nam như ngọt mát của đường phèn.
Nói như vậy để thấy rằng đó không phải là dị-biệt, nhưng chỉ
là những sắc-thái uyển-chuyển do phong-thổ địa-lý mỗi
miền. Cũng như tuy cùng một loài hoa, song có hồng đào đỏ
thắm; lại có anh-đào phơn phớt hồng tươi; có mai vàng hớn-
hở lại có mai trắng e-ấp dịu-dàng.
318