Page 707 - Trinh bay Dia chi Quang Yen (Ver-2020 online)
P. 707

Phaàn V: Vaên hoùa - Xaõ hoäi    707



                                                     CHƯƠNG IV
                                            VĂN HỌC - NGHỆ THUẬT




                  I. Văn học dân gian

                  Văn học dân gian là những sáng tác truyền miệng được tập thể sáng tạo nhằm phục
               vụ cuộc sống sản xuất, đấu tranh, sinh hoạt của nhân dân. Cũng như văn học dân gian
               ở các vùng khác, văn học dân gian Quảng Yên gồm hai bộ phận chính là văn xuôi dân
               gian (thần tích, thần phả, truyền thuyết) và văn vần dân gian (ca dao, tục ngữ, vè).

                  1. Văn xuôi dân gian
                  1.1. Thần tích, thần phả

                  Thần tích, thần phả: là những sự tích, giai thoại, truyện kể... về các vị thần hoặc các
               nhân vật lịch sử được nhân dân lưu truyền trong dân gian. Qua những hình ảnh, hành
               vi mọi người truyền tụng, các nhân vật được thần thánh hóa.

                  Thần tích về Phạm Tử Nghi:

                  Theo thần tích còn lưu giữ ở đình Hải Yến, phường Yên Hải, thần Phạm Tử Nghi
               họ Phạm, húy Thành, tự là Tử Nghi, là người Vĩnh Niệm, tổng An Dương, huyện An
               Dương, phủ Kinh Môn, trấn Hải Dương (nay là phường Vĩnh Niệm, quận Lê Chân,
               thành phố Hải Phòng). Thần sinh vào năm Hồng Vũ, là một người hiếu học, thông thạo
               sách kim cổ, văn võ toàn tài, khỏe mạnh hơn người.

                  Một hôm, người nói với dân trong làng: “Ta muốn vãng du lên Kinh kỳ, nhân tiện
               mang  tiền  thuế  lên  nộp”.  Đến  Bến  Đông,  thần  thấy  200  quân  lính  triều  đình  đang
               khiêng một cây gỗ lớn bèn bảo: “Kẻ trượng phu này có thể một mình vác được”. Quan
               khâm sai nghe vậy lấy làm lạ bèn tâu lên vua. Vua hạ lệnh nếu chuyển được cây gỗ đó
               sẽ trọng thưởng. Phạm Tử Nghi phụng mệnh, vác cây gỗ đến đặt trước ngự tiền (cung
               điện nhà vua) khiến đất rung trời động, ai nấy đều phải kinh ngạc.

                  Nhân sự kiện đó, vua sai các quan văn võ truyền hịch thi tài nghệ, biết được tài của
               thần hơn người, không ai theo kịp, tất cả đều nể sợ nhường tài rồi tâu lên vua. Có người
               nói rằng, Phạm Tử Nghi có sức khỏe hơn người, các quan văn võ không ai theo kịp
               nhưng chưa từng qua khảo thí khoa cử, lại còn nghị luận nói năng không kiêng sợ gì ai,
               giả không có chí đoạt ngôi cướp nước, không thế chẳng bằng lấy cớ gì mà giết đi. Nhà
               vua thấy vậy liền cho gọi thưởng, nói rằng: “Quả là sức mạnh hơn người, nếu mà địch
               được cả ba voi dữ thì ta gả con gái ta là Công Khương, phong ấn Đại tướng quân”. Thần
               bái phục tâu rằng: “Thần vốn thác thân làm kẻ phàm phu, chưa từng am hiểu loài voi
               để địch lại chúng. Nguyện xin cho thần về nhà tập luyện ba tháng rồi xin trở lại nghe
               lệnh”. Vua đồng ý cho.

                  Phạm Tử Nghi trở về quê, đắp một con đường dài, hai bên đắp các gò đất để luyện tập
               võ nghệ, dùng gậy đập phá. Thời ấy mọi người đều khen là tướng Thiên Lôi giáng trần,
               nhân dân cũng từ đó mà đặt tên đường là đường Thiên Lôi. Đủ hạn ba tháng, thần đến
   702   703   704   705   706   707   708   709   710   711   712