Page 129 - Sáng Tạo - Bừng Cháy Sức Mạnh Bên Trong
P. 129

2. Thất vọng ở lúc sau



                     Khi  tôi  viết  một  cuốn  sách,  tôi  tràn  đầy  năng  lượng  tuôn

                chảy và vui vẻ. Nhưng, khi tôi đã hoàn thành, tôi lại trống rỗng
                và chết đến mức tôi khó mà có thể chịu đựng được để sống.
                Bây giờ tôi vừa mới bắt đầu viết, nhưng dường như tôi có thể
                có được vui vẻ khi tôi làm việc, trong thiền tôi được tràn ngập
                với nỗi sợ cái trống rỗng mà tôi trông đợi hàng tháng từ bây
                giờ.

                     Câu hỏi này là từ một người viết tiểu thuyết. Tôi đã đọc qua tác
                phẩm của cô ấy và chúng hay đấy. Cô ấy có mẹo về điều đó - cách
                kể chuyện hay, cách thêu dệt ra câu chuyện. Và kinh nghiệm này
                không  phải  chỉ  là  của  cô  ấy,  nó  là  kinh  nghiệm  của  hầu  hết  mọi
                người, nh ng người đang trong mọi cách sáng tạo. Nhưng dầu vậy,
                cách diễn giải này là sai, và nhiều điều phụ thuộc vào diễn giải này.
                     Khi người phụ n  mang bầu, cô ấy tràn đầy. Tất nhiên, khi đứa

                trẻ được sinh ra, cô ấy sẽ cảm thấy trống rỗng. Cô ấy sẽ thiếu đi
                cuộc sống mới đã từng đập rộn và quẫy đạp trong bụng cô ấy. Đứa
                trẻ đã ra rồi; cô ấy sẽ cảm thấy trống rỗng trong vài ngày. Nhưng cô
                ấy có thể yêu đứa trẻ, và cô ấy có thể quên cái trống rỗng của mình
                trong việc yêu đứa trẻ và giúp đứa trẻ trưởng thành. Với người nghệ

                sĩ, ngay cả điều đó cũng là không thể. Bạn vẽ, hay bạn viết bài thơ
                hay  tiểu  thuyết;  một  khi  có  được  kết  thúc  rồi  bạn  cảm  thấy  trống
                rỗng sâu sắc. Và bạn có thể làm gì với cuốn sách đó bây giờ? Cho
                nên người nghệ sĩ ở vào tình huống khó khăn hơn người mẹ. Một
                khi sách xong rồi, nó là hết - bây giờ nó không cần giúp đỡ, không
                cần tình yêu. Nó sẽ không phát triển. Nó là hoàn hảo, nó được sinh
                ra đã trưởng thành. Bức tranh được hoàn thành, nó hết rồi. Người
                nghệ sĩ cảm thấy rất trống rỗng. Nhưng người ta phải nhìn vào trong

                cái trống rỗng này. Đừng nói rằng bạn đã cạn kiệt rồi; thay vì thế,
                hãy  nói  rằng  bạn  đã  được  sử  dụng  hết. Đừng  nói  rằng  bạn  trống
                rỗng, bởi vì từng cái trống rỗng cũng có cái đầy đặn trong nó. Bạn
                đang nhìn từ đầu sai.
                     Bạn đi vào phòng, có đồ đạc, tranh ảnh trên tường và mọi thứ.

                Nh ng thứ đó và nh ng bức tranh bị bỏ đi và bạn đi vào phòng -
                bây giờ bạn sẽ nói gì? Bạn sẽ gọi nó là căn phòng trống rỗng hay
   124   125   126   127   128   129   130   131   132   133   134