Page 131 - Sáng Tạo - Bừng Cháy Sức Mạnh Bên Trong
P. 131

mừng hơn? Người đó để bạn một mình, và bây giờ bạn có không
                gian riêng của mình.
                     Viết  tiểu  thuyết  gây  b c  mình  vì  biết  bao  nhiêu  nhân  vật  trở

                thành  khách,  và  từng  nhân  vật  lại  có  cách  thức  riêng  của  mình.
                Không phải bao giờ nhân vật cũng tuân theo nhà văn đâu, không
                phải bao giờ cũng vậy. Đôi khi nhân vật đó có cách thức riêng của
                mình và nhân vật đó buộc nhà văn đi theo hướng nào đó. Nhà văn
                bắt đầu tiểu thuyết nhưng chẳng bao giờ kết thúc được nó. Nh ng
                nhân vật đó t  mình kết thúc nó.
                     Điều đó cũng giống như việc cho sinh thành ra đứa con. Bạn có
                thể cho  sinh  thành  ra đứa  con, nhưng  thế rồi  đứa  con  bắt đầu  đi

                theo cách riêng của nó. Người mẹ có thể đã nghĩ rằng đứa con sẽ
                trở thành bác sĩ, và nó lại trở thành kẻ lêu lổng - bạn có thể làm
                được gì? Bạn cố gắng vất vả, nhưng nó lại trở thành kẻ lêu lổng.
                     Cùng điều đó xảy ra khi bạn viết tiểu thuyết: bạn bắt đầu với một
                nhân vật - bạn định làm ra thánh nhân từ người đó và người đó trở

                thành tội nhân. Và tôi nói với bạn, điều đó đích xác hệt như nó đã
                xảy ra với đứa con: người mẹ lo nghĩ, người viết tiểu thuyết lo nghĩ.
                Người viết tiểu thuyết muốn nhân vật trở thành thánh nhân và nhân
                vật trở thành tội nhân, và không thể làm được cái gì cả. Người viết
                cảm thấy gần như bất l c, gần như bị các nhân vật này dùng hết rồi.
                Họ là nh ng nhân vật tưởng tượng - nhưng một khi bạn hợp tác với
                họ, họ trở thành gần như th c. Và chừng nào bạn còn chưa gạt bỏ

                họ, bạn sẽ chẳng bao giờ an bình cả. Nếu bạn có cuốn sách trong
                tâm trí mình, nó phải được viết ra để loại bỏ nó đi. Đó là việc thanh
                tâm, nó làm nhẹ gánh bản thân bạn.
                     Đó là lí do tại sao người sáng tạo gần như bao giờ cũng phát
                điên. Người xoàng xĩnh chẳng bao giờ phát điên cả - họ chẳng có gì
                để  phát  điên,  họ  chẳng  có  gì  làm  điên  loạn  trong  cuộc  sống  của

                mình.  Người  sáng  tạo  gần  như  bao  giờ  cũng  phát  điên.  Một  Van
                Gogh sẽ phát điên, một Nijinsky sẽ phát điên, một Nietzsche sẽ phát
                điên. Sao lại xảy ra chuyện họ phát điên? - bởi vì họ bận tâm thế,
                biết bao nhiêu điều đang xảy ra trong tâm trí. Họ không có không
                gian của riêng mình bên trong họ. Cho nên nhiều người đang ở đây,
                tới  và  đi.  Gần  như  là  họ  ngồi  trên  đường  và  giao  thông  tiếp  tục.
                Từng nghệ sĩ đều phải trả giá cho điều đó.
   126   127   128   129   130   131   132   133   134   135   136