Page 133 - Sáng Tạo - Bừng Cháy Sức Mạnh Bên Trong
P. 133
Đừng sợ buổi đêm. Nhiều người sợ đêm. Có một sannyasin, tôi
đã cho cô ấy cái tên "Nisha." 'Nisha' nghĩa là đêm. Cô ấy cứ tới tôi
mãi, và cô ấy nói, "Xin thầy đổi tên cho tôi.'' Tại sao? Cô ấy nói, "Tôi
sợ đêm lắm. Sao thầy cho tôi chính cái tên này, trong số bao nhiêu
là tên? Đổi nó đi." Nhưng tôi không định thay đổi điều đó. Tôi đã cho
cô ấy cái tên này với chủ ý, bởi vì nỗi sợ của cô ấy - nỗi sợ của cô
ấy về bóng tối, nỗi sợ của cô ấy về s thụ động, nỗi sợ của cô ấy về
thảnh thơi, nỗi sợ của cô ấy về buông xuôi. Đó là mọi điều được chỉ
ra trong từ 'đêm', nisha.
Người ta cũng phải chấp nhận ban đêm. Chỉ thế thì bạn mới trở
thành đầy đủ, tràn đầy, toàn thể.
Cho nên đừng phật ý về điều đó. Cái trống rỗng đó là đẹp, còn
đẹp hơn ban ngày của sáng tạo - bởi vì sáng tạo đó bắt nguồn từ cái
trống rỗng, nh ng bông hoa đó bắt nguồn từ cái trống rỗng. Tận
hưởng cái trống rỗng đó, cảm thấy phúc lạc và ân huệ đi. Chấp
nhận nó, đón chào nó như phúc lành và chẳng mấy chốc bạn sẽ
thấy rằng bạn lại tràn đầy hoạt động và một cuốn sách lớn hơn sẽ
được sinh ra. Đừng lo nghĩ về điều đó. Không có nhu cầu lo nghĩ.
Đó chỉ là diễn giải sai về một hiện tượng đẹp.
Nhưng con người sống trong lời. Một khi bạn gọi một thứ bằng
tên sai, bạn bắt đầu sợ điều đó. Rất, rất chính xác vào. Bao giờ
cũng nhớ điều bạn nói, bởi vì việc nói không chỉ là việc nói; nó có
liên hệ sâu sắc trong bản thể bạn. Một khi bạn gọi một thứ là trống
rỗng, bạn trở nên sợ hãi - chính từ này.
Ở Ấn Độ, chúng ta có từ hay hơn cho trống rỗng. Chúng ta gọi
nó là shunya. Chính từ này là tích c c; nó chẳng có liên quan gì tới
tính phủ định trong nó. Nó là đẹp, nó đơn giản nghĩa là không gian,
không có biên giới - shunya. Và chúng ta đã gọi mục đích tối thượng
là shunya. Phật nói khi bạn trở thành shunya, khi bạn trở thành tuyệt
đối không là gì, cái không, thì bạn đã đạt tới.
Thi sĩ, nghệ sĩ, hoạ sĩ, là người đang trên đường trở thành nhà
huyền môn. Tất cả các hoạt động nghệ thuật đều đang trên đường
hướng tới tính tôn giáo. Khi bạn tích c c, viết ra bài thơ, bạn đang
trong tâm trí. Khi nhà thơ được sinh ra, bạn được dùng, và tâm trí
nghỉ ngơi. Dùng nh ng khoảnh khắc này để rơi vào bản thể bạn.
Đừng gọi nó là cái trống rỗng, gọi nó là cái toàn thể; gọi nó là s