Page 46 - Can Đảm Biến Thách Thức Thành Sức Mạnh
P. 46

đâu. Tôi biết tỏng về họ, nhưng bởi vì tôi là kẻ ngốc nên chẳng ai tin
                tôi cả. Có lẽ ông cũng sẽ không tin tôi, nhưng tôi biết một hiền nhân.
                     "Cứ thấy ông bị hành hạ liên tục thế về an bình tâm trí, tôi nghĩ

                tốt hơn cả là tôi chỉ cho ông đúng người. Bằng không tôi là kẻ ngốc;
                chẳng ai hỏi tôi về lời khuyên và tôi cũng chẳng bao giờ cho bất kì ai
                bất kì lời khuyên nào. Nhưng điều đó là quá đáng: thấy ông buồn thế
                và khổ thế, tôi phá vỡ im lặng của mình. Ông tới người này ở làng
                bên cạnh."
                     Người giầu này đi ngay lập tức, mang theo một cái túi lớn đầy
                những kim cương quí giá, trên con ng a đẹp của mình. Ông ấy tới
                đó, ông ấy thấy người đó - người đã được người Sufi biết tới chính

                là Mulla Nasruddin.
                     Ông  ta  hỏi  Mulla,  "Ông  có  thể  giúp  tôi  an  bình  tâm  trí  được
                không?"
                     Mulla nói, "Giúp à? Tôi có thể đem nó cho ông được đấy."
                     Người giầu nghĩ, "Điều này thật kì lạ. Trước hết kẻ ngốc kia đã

                gợi ý... và chỉ vì thất vọng mà mình nghĩ cũng chẳng hại gì, cho nên
                mình mới tới đây. Kẻ này dường như thậm chí còn là kẻ ngốc lớn
                hơn: anh ta nói, 'Tôi có thể đem nó cho ông được đấy.'"
                     Người giầu nói, "Ông có thể đem nó cho tôi sao? Tôi đã từng ở
                với đủ mọi loại hiền nhân; họ tất cả đều cho lời khuyên - làm cái này,
                làm cái nọ, t  xếp mình vào kỉ luật, làm từ thiện, giúp người nghèo,
                mở bệnh viện, thế này thế nọ. Họ nói tất cả những điều này, và trong

                th c tế tôi đã làm tất cả những điều đó; chẳng cái gì có ích cả. Th c
                tế ngày càng nhiều rắc rối nảy sinh hơn. Và ông nói ông có thể đem
                nó cho tôi sao?"
                     Mulla nói, "Đơn giản lắm. Ông xuống ng a đi." Thế là người giầu
                xuống ng a. Ông ta vẫn cầm chiếc túi của mình, và Mulla hỏi, "Ông
                đang giữ cái gì trong túi gần tim ông thế?"

                     Ông ta nói, "Đây toàn là kim cương quí giá cả. Nếu ông có thể
                cho tôi an bình, tôi sẽ cho ông cái túi này|." Nhưng trước khi ông ta
                thậm chí có thể hình dung ra điều gì xảy ra, Mulla đã lấy mất chiếc
                túi và chạy biến!
                     Người giầu này, trong một chốc, bị choáng váng; ông ta thậm chí
                không thể hiểu nổi phải làm gì. Và thế rồi ông ta phải đuổi theo anh
                ta. Nhưng đấy là thị trấn riêng của Mulla - anh ta biết mọi phố xá và

                lối tắt, và anh ta lại chạy nữa. Người giầu này chưa bao giờ chạy cả
   41   42   43   44   45   46   47   48   49   50   51