Page 99 - GIAO DICH XA HOI-2019-10
P. 99

DLVN - 1

                        VI.  KHI GIAO THIỆP


                             Nếu có ngƣời nào hay phe nhóm nào đến đề nghị cộng tác với mình về
                        một công việc gì đó. Họ nói rằng nghe danh tiếng mình đã lâu, chỉ có mình
                        mới làm việc đó thì chúng ta nên cẩn thận, chẳng nên vì háo danh hay cầu
                        lợi mà xuất đầu lộ diện sớm. Mặc dầu rằng lời nói của họ có xác đáng và đề
                        nghị của họ có hợp với hƣớng tiến của mình, chúng ta phải hỏi lại:


                             -  Tôi có tài cán gì mà ông phải bận tâm?


                             Rồi để mặc cho họ kể lể về tài đức công trạng của mình, dĩ nhiên là họ
                        phải “bốc thơm” mình. Nếu họ kể chẳng đúng tài đúng tài năng của mình
                        thì chẳng tội gì phải cho họ biết rõ sự thật. Nếu họ kể đúng thật tài năng
                        của  mình  thì  mình  cũng  đừng xác  nhận hay  phủ  nhận  gì  cả.  Hãy  để  họ
                        trong tình trạng Hoài Nghi.


                             Chúng ta lúc nào cũng giữ thế Chủ Động, chiếm thƣợng phong. Ta
                        hãy tỏ vẻ không cần đến họ, họ phải cầu cạnh chúng ta, mặc dầu chúng ta
                        đang cần đến họ nhƣng đừng cho họ biết. Vì họ biết họ sẽ bắt chẹt chúng
                        ta. Áp dụng câu: “Đồng mông cầu ngã phỉ ngã cầu đồng mông” (kẻ không
                        biết cầu ta chứ ta cầu kẻ không biết).

                             Khi ngƣời ta bàn việc với mình mà không khởi từ Gốc thì họ chỉ là
                        ngƣời thăm dò tƣ tƣởng, thăm dò khả năng hiểu biết của mình. Nếu chính
                        mình có sơ hở thì sau đó, họ sẽ xét thấy cái hiểu biết của chúng ta có lợi
                        cho họ ở đâu, có hại cho họ ở giai đoạn nào để họ thanh toán cho kịp giờ.
                        Chỉ có vậy chớ không có giá trị gì khác hơn, không cần hợp tác. Bởi lẽ lời
                        bàn chẳng có giá trị cao độ bằng lẽ thật ở trong lòng của ngƣời thật thà. Bởi

                        chính trị ở trong tâm, có tâm có chí quyết rồi thì việc mới nên đƣợc kế đó.
                        Vậy ta chỉ cần nghe họ bàn luận hỏi han là mình biết ngay giá trị của họ,
                        đồng thời cũng sẽ rõ luôn việc của mình hay của họ sẽ kết quả ra sao.

                             Lúc luận đàm, khi đó ta có thể thăm dò khả năng của họ bằng cách hỏi
                        thêm: Ông có thể giúp gì cho chúng tôi?


                             Nếu có chủ định trƣớc họ sẽ kể ra ngay bằng không họ sẽ do dự lúng
                        túng một lúc và sẽ hỏi lại: Ta cần gì ở họ?


                             Ta không nên vội cho họ biết chúng ta đang cần gì vì nhƣ thế ta vô
                        tình đã tiết lộ điều cơ mật. Ta chỉ yêu sách họ những gì xét ra không làm lộ
                        mục  tiêu.  Và  dầu  họ  có  biết  cũng  chẳng  hại  gì  cho  hƣớng  tiến  của  ta.
                        Chúng ta không nên cho họ biết là ta cần sự giúp đỡ đó để làm gì. Để làm
                        gì thì tùy ý chúng ta, họ không có quyền đụng chạm tới hay biết tới.






                                                                                                   Trang  99
   94   95   96   97   98   99   100   101   102   103   104