Page 127 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
        P. 127
     Nhưng ngay từ khi Myfanwy còn là một em bé, một linh cảm bất hạnh
                 đã ám ảnh tâm trí ông. Giả sử nàng sẽ lìa bỏ ông một ngày nào đó? Giả sử
                 nàng đi lạc hay bị dụ dỗ đi mất? Giả sử nàng ngả bệnh và chết? Lúc ấy sẽ
                 ra sao? Nỗi sợ này ám ảnh tâm trí ông suốt ngày đêm. Đôi lông mày rậm
                 của ông cau lại khi nghĩ tới điều đó. Nó khiến cho ông trở nên buồn rầu ủ
                 rủ. Nó khiến cho ông trở nên câm lặng ít lời.
                    Chính vì lý do này, ông đã có lời ngăn cấm Myfanwy thậm chí không
                 được bước ra khỏi khu vực có tường của tòa lâu đài vài bước. Ông không
                 thể tin vào ai hết. Ông không thể chịu được việc nàng khuất khỏi tầm mắt
                 của ông. Ông theo dõi, ông quan sát, ông đi trong giấc ngủ, ông lắng nghe
                 và nhìn trộm; tất cả đều vì nỗi sợ đánh mất Myfanwy.
                    Vì thế, dù nàng có thể kết bạn với những chú chim bồ câu, chim thiên
                 nga và chim công, với những con ong và bươm bướm, với những con chim
                 nhạn, chim én và quạ gáy xám, và vô số loài chim với đủ màu lông, tiếng
                 hót thường hay lui tới tòa lâu đài đó, nàng không có con người nào làm
                 bạn, ngoại trừ cha nàng. Lũ chim và bướm có thể bay tùy ý thích tới bất cứ
                 nơi nào đôi cánh chúng có thể mang chúng tới. Ngay cả những con cá trong
                 những ao cá và trong những đài phun nước còn có những con đường hẹp
                 bằng cẩm thạch và thạch cao mà qua đó với bộ vây nhanh nhẹn cuối cùng
                 chúng có thể quay trở lại dòng sông lớn. Chỉ có Myfanwy thì không thể.
                    Nàng là tù nhân không thể chuộc ra của cha nàng; nàng là một con chim
                 bị nhốt trong lồng. Nàng có thể say mê nhìn ngắm những cánh rừng ở phía
                 chân trời mà mé ngoài của nó là biển cả, nhưng biết rằng nàng không thể
                 lên đường tới đó. Còn đối với vùng thị trấn lân cận, với những đường phố
                 và chợ búa tấp nập đông vui – chỉ cách đó không hơn bảy dặm đường quê –
                 nàng chỉ có thể mơ tới những chuyện lạ lùng kỳ diệu của nó một cách vô
                 vọng. Vào những lúc như thế, một bóng tối lạ lùng che phủ lên đôi mắt của
                 nàng, và tâm hồn nàng khi nhìn ra từ chúng không giống như một con chim
                 bồ câu mà giống như một con chim họa mi câm lặng bay ra khỏi tổ - một
                 con chim họa mi mà lưỡi của nó đã bị cắt đi để làm thành một thứ cao
                 lương mỹ vị phục vụ cho một ông hoàng tham ăn tục uống.
                                                                                                     https://thuviensach.vn





