Page 132 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 132

Dù  sao,  thỉnh  thoảng  Myfanwy  cũng  chợt  nhận  ra  rằng  nàng  ở  ngoài
                 vườn một mình. Thỉnh thoảng nàng lẻn ra nếu có chút tự do, vốn ngọt ngào

                 hơn nhiều đối với những kẻ khao khát nó hơn cả hoa cẩm chướng, bạc hà,

                 hoa lài hay mật ong. Và vào một buổi chiều tháng Năm như thế, khi cha
                 nàng – đã ngủ gật gù do mệt mỏi với quá nhiều theo dõi, nghe ngóng, dò la

                 và  dòm  ngó  –  đang  ngáy  pho  pho  trong  một  nhà  hóng  mát,  nàng  đi  tới

                 những cánh cổng phía tây, và sau khi nhấc cái nón vành rộng lên để ngắm
                 ánh hoàng hôn, nàng bâng khuâng nhìn một lúc qua dãy song sắt ra rừng

                 cây xanh ngắt ở bên ngoài.

                    Những cành lá trong ánh sáng hồng hồng nằm yên như những bức tranh

                 dưới lòng nước sâu. Bầu không gian trông như một túp lều bằng lụa xanh
                 thẳm màu biển cả. Những con nai đang gặm cỏ trên mặt đất sẫm; và tiếng

                 hót véo von mê hồn của lũ chim vang lên từ những cánh trảng và lùm cây

                 của khu rừng.

                    Nhưng cái mà lúc này Myfanwy đang dán mắt vào không phải là những

                 thứ đó, mà là hình dáng của một thanh niên đang say ngủ, lưng tựa vào một
                 gốc sồi to lớn, cách cánh cổng nơi nàng đang đứng chưa đầy hai chục bước

                 chân. Anh ta hẳn đã, nàng đoán, ở đó quan sát trong một lúc. Mí mắt anh ta
                 thẫm lại vì đã nhìn chăm chú. Gương mặt anh ta hơi xanh xao. Trông anh ta

                 có vẻ thanh tú và hiền lành; những con chim đã quên mất sự có mặt của anh

                 ta; và trên đầu anh ta, cách không đầy một mét, một con sóc đang cố cắn vỡ
                 quả hạch mà nó giữ bằng những móng vuốt của hai bàn chân trước.


                    Trước đó, Myfanwy chưa bao giờ nhìn thấy người lạ trong cái thung lũng
                 bên ngoài những cánh cổng này. Những người hầu của cha nàng là những

                 người rất già, đã phục vụ trong lâu đài nhiều năm trước khi nàng chào đời.

                 Chàng trai này, nàng tưởng tượng, trông như một tiều phu, một kẻ sống
                 trong rừng, hay một người chăn lợn. Nàng đã đọc về họ trong một cuốn

                 sách  chép  tay  về  những  câu  chuyện  lạ  thường  mà  nàng  tình  cờ  bắt  gặp

                 trong số những đồ vật của mẹ nàng.










                                                                                                     https://thuviensach.vn
   127   128   129   130   131   132   133   134   135   136   137