Page 135 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 135

Argus, với tất cả những con mắt đó! Và hãy nhớ, con gái yêu quý báu của
                 ta, con hãy nhớ điều này, rằng trong khi ta, cha của con, còn sống, không

                 một tổn hại, không một đe dọa nào có thể tới gần hay chạm vào con. Hãy

                 chỉ tin vào tình yêu của cha thôi, con yêu dấu, và tất cả sẽ ổn với chúng ta.”

                    Đôi môi lạnh giá của nàng từ chối trả lời. Myfanwy không thể tìm ra lời

                 nào để đáp lại ông. Với gương mặt ngoảnh đi, nàng ngồi trong một giấc mơ
                 tỉnh thức u buồn, tay nắm lấy ngón tay cha mình, và chỉ lơ đãng lắng nghe

                 những lời giận dữ và yêu thương, thù hằn và yêu mến của ông. Vì giờ đây

                 tâm trí nàng, trái tim nàng quá rối bời với những ý nghĩ, những niềm hy
                 vọng, những nỗi sợ hãi và u sầu đến nỗi nàng không tìm ra cách nào khác

                 hơn cái nắm tay câm lặng này để thể hiện rằng nàng cũng yêu mến cha
                 nàng.


                    Cuối cùng, cơn thịnh nộ của ông chẳng dịu bớt chút nào. Ông rời khỏi
                 ghế, và sau khi xé nát lá thư xấc láo thành ba mươi hai mảnh vụn, ông ném

                 chúng vào ngọn lửa đang cháy bừng bừng trong lò sưởi đá. “Ta sẽ trừng trị

                 tên tự cao tự đại vô liêm sỉ này.” Ông lẩm bẩm với chính mình. “Ta sẽ… ta
                 sẽ cắt rời cái lưỡi của nó ra!”


                    Bây giờ, điều đầu tiên Myfanwy sẽ làm khi cơ hội cho phép là vội vã đi
                 ra cánh cổng phía tây để cảnh báo cho chàng trai xa lạ về cơn thịnh nộ và

                 những lời đe dọa của ông, và van nài anh ta hãy đi trốn thật xa và đừng bao
                 giờ, đừng bao giờ quay lại nữa.


                    Nhưng khi một lần nữa nàng tới gần những hàng song sắt của cánh cổng,
                 lũ nai vẫn đang gặm cỏ trong rừng, con sóc vẫn đang gặm một quả hạch

                 khác, cây sồi đã vươn dài thêm một tí những cành lá của nó vào ánh chiều

                 yên ả, nhưng không hề có một dấu hiệu nào của chàng trai lạ. Nơi anh ta đã
                 ngồi giờ trống trơn, như là một sự bảo đảm rằng anh ta đã thật sự ra đi mãi

                 mãi. Và Myfanwy quay lưng rời khỏi quang cảnh lặng lẽ của khu rừng, rời

                 khỏi ánh hoàng hôn nhạt nhòa của nó, rời khỏi mọi vẻ đẹp tạo ra từ sự hiu
                 quạnh của nó. Trong những ngày sau đó, dù nàng cố gắng hết sức để giữ

                 cho tâm trí và những ý nghĩ của mình gắn vào cây kim và những mảnh lụa,







                                                                                                     https://thuviensach.vn
   130   131   132   133   134   135   136   137   138   139   140