Page 133 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 133

Và  khi  Myfanwy,  tay  giữ  vành  nón,  đang  đứng  nhìn  chăm  chú,  một
                 giọng nói trong trái tim nàng nói với nàng rằng dù chàng trai đó là ai hay

                 làm gì, anh ta là người mà nàng đã chờ đợi từ lâu, thậm chí còn mơ tới,

                 ngay từ khi nàng còn là một đứa bé. Mọi thứ khác biến mất khỏi tâm trí và
                 ký ức của nàng. Như thể đôi mắt nàng đang tập trung vào một trong những

                 câu chuyện cổ đó, một câu chuyện mà nàng biết rất rõ. Kẻ xa lạ đang say

                 ngủ này là câu chuyện đó. Thế nhưng anh ta – bất động như một khúc gỗ
                 tựa vào cây sồi, như thể anh ta thật sự bị đóng đinh vào đó – vẫn tiếp tục

                 ngủ ngon.

                    Anh ta có thể tiếp tục ngủ say như thế cho tới khi nàng biến mất. Nhưng

                 ngay lúc đó, con sóc đang xoè đuôi như cái dù ngay trên đầu anh ta đột
                 nhiên nhìn thấy Myfanwy ở bên kia hàng song sắt của cánh cổng. Trong

                 cơn kinh ngạc, nó đánh rơi quả hạch, và chàng trai – như nghe thấy một

                 tiếng gõ lên cánh cửa tâm trí anh ta – chợt mở mắt ra.

                    Đối với Myfanwy, điều đó giống như việc mở một cánh cửa để đi vào

                 một ngôi nhà lạ lùng và kỳ diệu. Tim nàng như ngưng đập. Nàng run bắn cả
                 người. Và cả người lạ đó cũng đang tiếp tục nhìn Myfanwy đăm đăm – như

                 vừa thoát ra khỏi một giấc mơ.

                    Nếu mọi chuyện có thể diễn tả thành lời thì chính cái nhìn lặng lẽ giữa

                 họ đã nói cho Myfanwy nghe về những điều lạ lùng thế nhưng dường như
                 lại quen thuộc với nàng hơn những viên sỏi trên con đường mòn, những cái

                 gai trong các khóm hoa hồng và tiếng hót của lũ chim trong không gian và

                 những giọt sương đầu tiên rơi xuống lúc chiều hôm, và sẽ cần có một cuốn
                 sách dài hơn gấp mười lần cuốn sách này để ghi lại những điều đó.


                    Nhưng ngay trong lúc đang nhìn, Myfanwy sực nhớ tới cha nàng. Nàng
                 thở dài. Những ngón tay của nàng buông rơi chiếc vành nón rộng xuống.

                 Và thật kỳ lạ, chính nhờ cái nón rộng kỳ cục đó, cha nàng, đã thức dậy

                 trong nhà nghỉ mát vài phút trước, và lúc này đang vội vã đi dọc theo con
                 đường mòn trổ đầy hoa hồng để đuổi theo nàng, không hề nhìn thấy chàng










                                                                                                     https://thuviensach.vn
   128   129   130   131   132   133   134   135   136   137   138