Page 134 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 134

trai lạ dưới cây sồi. Thật sự, trước khi con sóc có thể lao vào chỗ nấp, bản
                 thân chàng trai cũng đã biến mất sau thân cây như một con rắn luồn vào cỏ.


                    Tuy nhiên, anh ta chỉ giống một con rắn trong trường hợp này thôi. Vì
                 chiều hôm ấy, vào giờ ăn tối, cha Myfanwy bảo nàng rằng có một lá thư

                 được gửi tới lâu đài, từ một tên Vô danh đáng nguyền rủa nào đó, xin phép

                 được cầu hôn với nàng. Cơn giận của ông không còn lời để tả. Ông đánh đổ
                 cốc rượu và làm vỡ vụn miếng bánh mì. Gương mặt ông là một cơn bão tối

                 tăm. Đôi mắt ông đỏ rừng rực như than hồng.

                    Myfanwy ngồi tái mặt và run rẩy. Trước đó, những lá thư như thế, dù

                 thậm chí đến từ những vị hoàng tử của những đất nước lừng danh hay từ

                 những xứ sở phương Đông, cũng chẳng có chút ý nghĩa nào đối với trái tim
                 nàng hơn một tiếng gáy của chim cu, hay tiếng gió thì thầm. Thật ra, tiếng

                 chim cu gáy ở những dãy núi vùng biên giới xứ Wales này và ngọn gió đến
                 từ những biển khơi xa là những giọng nói của một ngôn ngữ dù bí mật

                 nhưng không phải là thứ mà trái tim không thấu hiểu. Những lá thư khoa

                 trương đó không giống như vậy. Myfanwy thường cười nhạo chúng – như
                 thể  cười  nhạo  những  cử  chỉ  nhảy  nhót  vụng  về  của  một  con  gấu.  Nàng

                 thường nắm lấy tay cha, mỉm cười nhìn vào mặt của ông để cam đoan với
                 ông chúng chẳng có ý nghĩa gì, rằng nàng vẫn an toàn như mọi lúc.


                    Nhưng  lá  thư  này  thì  khác.  Chưa  một  phút  giây  nào  gương  mặt  của
                 chàng trai đó rời khỏi tâm trí của nàng. Nỗi khát khao và tuyệt vọng duy

                 nhất của nàng là tự hỏi không biết có khi nào trong đời mình nàng có thể

                 nhìn thấy lại anh ta hay không. Nàng ngồi im như đá.

                    “Nè, con gái cưng,” cuối cùng cha nàng nói, đặt bàn tay vuông to bè lên

                 tay nàng khi nàng ngồi bên cạnh ông trong chiếc ghế nhung có lưng tựa
                 cao. “Nè, con gái dịu dàng của cha. Lá thư này lại một lần nữa cho chúng ta

                 thấy cái thế giới này đầy những đứa xấc láo và những gã phiêu lưu. Đây là

                 một sự chia rẻ, một sự báo động, một sự cảnh báo, con gái yêu của cha.
                 Cha nguyền rủa hắn ta! Chúng ta phải cảnh giác hơn gấp mười lần. Chúng

                 ta phải thận trọng. Chúng ta phải trở thành mèo rừng, cáo và thần trăm mắt







                                                                                                     https://thuviensach.vn
   129   130   131   132   133   134   135   136   137   138   139