Page 139 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 139

núi tràn ánh nắng chiều hôm. Thế rồi trời bắt đầu sụp tối. Chẳng bao lâu
                 vòng người đã giải tán và bỏ đi hết. Những người hầu gái và các cậu bé

                 giúp việc quay trở về với công việc của họ. Bọn trẻ chạy về nhà để kể cho

                 mẹ chúng nghe về những điều kỳ diệu đó và để bắt chước những trò biểu
                 diễn của nhà nghệ sĩ khi chúng đã ăn ngấu nghiến xong món bánh mì bữa

                 tối và đã được lùa về giường.

                    Trong sự tĩnh lặng sau khi nhà nghệ sĩ đã lên đường, Myfanwy nhận ra

                 mình đang quỳ gối trong phòng giữa ánh chiều vàng nhập nhoạng bên cạnh

                 một cái ghế gỗ, đôi bàn tay nằm trên đùi nàng và đôi mắt đen của nàng nhìn
                 vào  quả  bóng,  trái  táo  và  sợi  dây  bằng  lụa  một  cách  kinh  ngạc  và  băn

                 khoăn. Trong khi đó, trong một căn phòng đá khác bên dưới chỉ cách đó
                 mười hai bậc cầu thang, cha nàng cũng đang nép mình bên cửa sổ, run lên

                 vì giận dữ, và nhìn thấy trong trí tưởng tượng của ông những món quà kỳ lạ

                 trong không khí cũng rõ ràng gần như không kém gì Myfanwy có thể nhìn
                 chúng với đôi mắt trần.


                    Vì dù mặt trời cũng làm hoa mắt ông như những người ở trên đường, ông
                 đã tập trung nhìn kỹ những trò diễn của người tung hứng, và đã đếm từng

                 quả bóng màu, từng trái cây và từng con rắn khi chúng bay lên rơi xuống
                 trong những chu kỳ mê hồn trận trong không trung. Và khi trò tung hứng

                 tuyệt diệu đã qua, ông biết ngay trong lần tung hứng đầu có một quả bóng

                 đã bị mất, và lần sau, một quả gì đó trông như quả táo Anh cũng mất, và
                 trong lần thứ ba một sợi lụa có gắn một cái móc sắt trông như đầu của một

                 con rắn đã được tung lên không trung và không bao giờ rơi xuống đất trở

                 lại. Và khi những người dân và lũ trẻ con đang hò reo, cười lớn và hoan hô
                 bên dưới những bức tường, những giọt lệ phẫn nộ và tuyệt vọng tuôn ra từ

                 đôi mắt của ông. Myfanwy đã lừa dối ông. Cái giờ phút đáng sợ của ông đã

                 tới.

                    Nhưng ông đã mắc sai lầm thêm một lần nữa. Sự thật là đôi mắt ông quá

                 xanh vì ghen tức, còn trái tim ông lại quá đen với sự phẫn nộ đến nỗi trí
                 thông minh của ông đã trở nên gần như vô dụng. Và không chỉ trí khôn, mà

                 cả tâm hồn và phép lịch sự của ông. Vì kế đó, ông lại lần mò ròn rén xuống





                                                                                                     https://thuviensach.vn
   134   135   136   137   138   139   140   141   142   143   144