Page 140 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 140

từng bậc thang thêm lần nữa như một tên trộm, và sau đó đã một lần nữa
                 quỳ gối bên ngoài cửa phòng con gái yêu dấu của ông và dán một trong hai

                 con mắt xanh thẫm của mình qua cái lỗ khóa nhỏ xíu. Và ông đã nhìn thấy

                 một cảnh tượng lạ lùng.

                    Buổi chiều đang trôi nhanh, và ánh sáng hoàng hôn yếu ớt chỉ còn là một

                 vệt mờ xuyên qua những khe cửa sổ hẹp. Myfanwy đã thắp hết bảy cây nến
                 cắm trên cái giá nến (nàng yêu ánh sáng hơn hết thảy mọi thứ khác) và đặt

                 nó lên cái bàn nằm bên cạnh một tấm gương hẹp và cao. Vào lúc vị lãnh

                 chúa dán mắt vào lỗ khóa, nàng đang đứng, hơi khom xuống, nhìn vào quả
                 táo trên bàn tay, rồi vào tấm gương đang phản chiếu lại hình ảnh của nàng

                 đang cầm quả táo.

                    Vì thế lúc này người ta có thể trông thấy hai Myfanwy – chính nàng và

                 hình ảnh của nàng trong gương. Và ai là người đáng yêu hơn thì ngay cả
                 nhà nghệ sĩ tung hứng cũng không thể xác định được. Nép mình bên cánh

                 cửa, cha nàng có thể nghe những lời nàng khe khẽ lặp đi lặp lại trong lúc

                 nhìn vào quả táo trong gương: “Mình có nên, có nên không? Mình có nên,
                 có nên không?” Và rồi đột nhiên – ông không dám nhúc nhích hay kêu lên

                 – nàng đưa quả táo lên môi và cắn vào lớp vỏ của nó.

                    Ông không thể nói được chuyện gì đã xảy ra lúc đó, vì cái phần bí mật và

                 thần kỳ nhất nằm sâu trong chính con người của Myfanwy. Thứ nước ngọt
                 ngào của quả táo dường như tỏa khắp các huyết mạch của nàng như những

                 con cá đang vùng vẫy trong mấy cái đài phun nước và ống dẫn nước. Như

                 thể niềm hạnh phúc bắt đầu nhẹ nhàng rơi xuống từ không gian quanh nàng
                 như những bông tuyết chói lọi. Chúng đáp xuống tóc nàng, vai nàng, đôi

                 bàn tay nàng, và khắp cả người nàng. Thế nhưng đó không phải là tuyết, vì

                 trời không lạnh, mà là một cảnh tượng của rừng cây râm mát lúc giữa trưa,
                 hay của một khu vườn dưới cơn mưa lắc rắc. Đôi mắt sáng của nàng như

                 càng sáng long lanh hơn; một ánh sáng tỏa ra từ đôi má của nàng; và đôi

                 môi nàng hé nở một nụ cười.










                                                                                                     https://thuviensach.vn
   135   136   137   138   139   140   141   142   143   144   145