Page 143 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 143

giới – chỉ trong khoảnh khắc đã quên đi tình yêu của ông, quên đi bổn phận
                 của nàng, đang có nguy cơ sẽ ra đi và từ bỏ ông mãi mãi! Trong cảm giác

                 ghen tuông và tuyệt vọng, những giọt lệ của ông lăn tròn xuống đôi má

                 nhăn nheo. Ông nghiến chặt răng, suy nghĩ về tên kẻ thù gian xảo đang dụ
                 dỗ nàng bỏ đi.


                    Tệ hại nhất là ông hiểu rõ rằng trên đời này có một số điều mà với chúng
                 ngay cả kẻ có quyền lực nhất cũng trở thành bất lực. Ông biết rằng mọi

                 cưỡng kháng, mọi thủ đoạn, mọi mánh khóe chống lại tình yêu đích thực

                 rốt cuộc chỉ luống công vô ích. Nhưng trong nỗi đau và tuyệt vọng này, cay
                 đắng nhất trong tất cả những ý nghĩ đang khuấy động bộ não của ông lúc

                 này là ý nghĩ rằng Myfanwy đang dối gạt ông, đang cố tình đánh lừa ông
                 khi giữ bí mật về những thứ mà lẽ ra nàng phải nói với ông ngay lập tức.


                    Đầu óc của ông thật sự tối tăm và u ám. Khi không tin tưởng một con
                 người đáng yêu như thế! – điều đó có thể tha thứ được. Nhưng khi lén lút

                 theo dõi nàng như một con chồn; khi rình rập nàng như một tên gián điệp;

                 khi tin rằng nàng có tội trước khi nàng có thể chứng minh nàng vô tội! Điều
                 đó có thể tha thứ được hay không? Và thậm chí ngay chính lúc này đây kẻ

                 báo thù đã ở sát gót ông.

                    Vì đây chính là bản thân Myfanwy. Đáng yêu như một dây bìm bìm đang

                 quấn quanh một cái cọc héo khô, nàng đang nhìn ông từ cửa ra vào, quan
                 sát  nét  mặt  ông.  Nàng  nhắm  mắt  lại  giây  lát  như  thể  đang  thì  thầm  cầu

                 nguyện, rồi bước vào phòng, và với chính bàn tay của mình, nàng đặt lên

                 cái bàn gỗ sồi, bên cạnh cái đĩa bạc của ông, đầu tiên là quả táo đã bị gặm,
                 rồi tới quả bóng vàng, rồi cuối cùng là sợi dây lụa. Và nhìn ông với tất cả

                 tình yêu thường ngày trong đôi mắt và trong giọng nói, nàng kể cho ông

                 nghe những vật này đã biến hóa như thế nào trong tay nàng, và chúng tới từ
                 đâu.


                    Cha nàng lắng nghe; nhưng không dám nhấc đôi mắt của mình khỏi cái
                 đĩa. Nếp nhăn trên trán ông ngày càng sậm lại; thậm chí cả chòm râu của










                                                                                                     https://thuviensach.vn
   138   139   140   141   142   143   144   145   146   147   148