Page 142 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 142

muốn  dù  không  đã  thoát  ra  khỏi  đôi  môi  của  nàng  khi  nhìn  thấy  Chiếc
                 Khăn Vô Hình làm trống hẳn tấm gương. Nàng nhìn chăm chú vào khoảng

                 trống rõ ràng ở đó, lòng đầy kinh ngạc. Không còn chút gì của con người

                 nàng được phản chiếu ở đó! – Không còn cái chóp mũi của nàng, không
                 một ngón tay cái, không còn cả một cái nút áo hay một mẩu bạc trên mép

                 giày. Myfanwy đã biến mất; thế nhưng, như nàng biết rõ, nàng đang thật sự

                 ở đây trong thân hình của chính mình, dù đã bị che khuất bên dưới lớp
                 khăn, và đang hạnh phúc như những đàn chim trên dãy đồi tháng Tư, hay

                 những nàng tiên cá trong lòng biển thẳm. Đây đúng là một điều kỳ diệu, ở
                 đó thế nhưng lại không ở đó; nghe thấy chính mình thế nhưng lại trong suốt

                 như nước.

                    Dù  nàng  đứng  bất  động,  những  ý  nghĩ  lúc  ấy  đang  xoay  chuyển  như

                 những con chim nhanh nhẹn trong tâm trí nàng. Cả tấm khăn choàng này

                 cũng là món quà của nhà nghệ sĩ - anh chàng xa lạ nằm ngủ dưới gốc sồi
                 trong lớp quần áo ngụy trang. Và nàng có thể đoán ngay anh ta mong muốn

                 nàng sử dụng nó để làm gì, dù khi nghĩ tới điều đó trái tim của nàng trở nên
                 phiền muộn. Giây lát sau, nàng lại hiện ra, cũng nhanh như lúc biến mất –

                 tấm  khăn  nằm  trong  những  ngón  tay  nàng.  Vừa  cười  khe  khẽ  với  chính

                 mình, nàng vừa gấp nó lại và cất nó vào cái hộp tròn. Rồi nàng quay lại, lấy
                 từ ghế sợi dây lụa, và như thể do lơ đãng quấn nó hai vòng quanh cần cổ

                 thanh tú của nàng. Dường như sợi dây trở nên sống động, và lạ chưa, hiện

                 ra trong tấm gương lúc này, là Myfanwy, đứng yên như một bức tượng ngà;
                 và nép bên trên thái dương trái của nàng là cái đầu đu đưa của Thần Rắn

                 Khôn Ngoan đang thì thầm vào tai nàng.

                    Owen  ap  Gwythock  không  thể  nhìn  thêm  nữa.  Dò  dẫm  đường  đi  với

                 những ngón tay run lẩy bẩy qua màn đêm tối mịt của cầu thang, ông lần mò

                 xuống phòng đại sảnh nơi người quản gia của ông đang chờ ông tới để báo
                 rằng bữa tối đã được chuẩn bị xong.


                    Cứ nghĩ mà xem, đứa con xinh đẹp của ông, viên ngọc quý tự hào của
                 ông, Myfanwy dịu dàng ngây thơ của ông – cái mà ông trân quý nhất trên

                 đời, và nổi tiếng vì sự dịu dàng và vẻ đẹp của nàng ở mọi quốc gia trên thế





                                                                                                     https://thuviensach.vn
   137   138   139   140   141   142   143   144   145   146   147