Page 128 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 128

Trái tim con người thật ngoắt ngoéo làm sao. Chỉ vì vị lãnh chúa này quá
                 thương yêu con gái nên nếu có khi nào nàng tỏ ra đang tìm cơ hội hay

                 muốn mạo hiểm, ông ta sẽ như một con vật thồ đứng ì ra đó và từ chối

                 không chịu nhúc nhích một phân. Ông sẽ cau đôi lông mày rậm lại và nhìn
                 đăm đăm vào những lọc tóc xoăn óng ánh của nàng như thể chỉ cần nhìn

                 như thế cũng có thể giữ cho nó được an toàn; như thể trái đất không hề biết

                 tới những con bướm đêm, sự han rỉ, sự thay đổi và cơ hội, và chưa bao giờ
                 sợ hãi và run rẩy với tiếng bước chân không dứt của Thời gian.


                    Tất  cả  những  gì  ông  có  thể  nghĩ  ra  để  giữ  nàng  lại  cho  riêng  ông  là
                 những thứ mà nàng không cần phải yêu cầu: những bộ quần áo đẹp, những

                 thứ món ăn ngon, những thứ hoa quả lạ lùng, những món đồ chơi, những
                 trò tiêu khiển mang về từ chốn xa xôi, và nhiều sách đến mức đủ để phục

                 vụ cho một học giả hạnh phúc trong suốt một cuộc đời dài.

                    Ông không bao giờ mệt mỏi với việc nói cho nàng biết ông yêu quý nàng

                 nhiều như thế nào. Nhưng trái tim có một cơn đói mà không có một vật gì

                 trên đời có thể thỏa mãn được, vì thế Tyfanwy chỉ lắng nghe và thở dài.

                    Ngoài chuyện đó ra, Myfanwy ngày càng trưởng thành và lớn hơn như

                 một cây liễu xanh lớn lên từ một chồi non. Bấy giờ, khi đã lên mười tám,
                 nàng xinh xắn đáng yêu không thể tả. Điều này chỉ góp phần mài sắc thêm

                 nỗi sợ và linh cảm xấu trong tâm trí của cha nàng. Nó ngồi như một bộ
                 xương ở bàn của ông vào bất cứ lúc nào ông bẻ một mẩu bánh hay nhấp

                 một ngụm rượu vang. Ngay  cả tiếng kêu ríu rít của một con chim nhạn

                 hạnh phúc đến từ châu Phi xa tít cũng nhắc cho ông nhớ tới nó như một hồi
                 chuông báo tử. Nó là điều này: một ngày nào đó, một gã tình nhân, một kẻ

                 cầu hôn, sẽ đến và mang nàng đi mất.

                    Bởi vì, chỉ đơn giản trông thấy nàng, ngay cả khi nàng quay lưng đi – chỉ

                 một thoáng nhìn vào đôi vai thanh mảnh của nàng, vào mái đầu của nàng

                 đang cúi xuống một khóm hoa hồng cũng đã đủ rồi. Cứ để nàng cười – hai
                 tiếng – và bạn lắng nghe! Không một ai – hoàng tử hay nông phu, hiệp sĩ

                 hay điền chủ, dũng cảm, ngốc nghếch, trẻ trung hay già yếu – có thể cưỡng







                                                                                                     https://thuviensach.vn
   123   124   125   126   127   128   129   130   131   132   133