Page 124 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 124

Chính trong buổi sáng hôm ấy, bầu trời tỏa ra một ánh nắng vô cùng
                 tráng lệ, và những con chim hét cứ hót véo von trong những cây chanh vừa

                 thay lá mới khi cô đi tới nơi làm việc, đến nỗi cô không thể cưỡng lại lòng

                 thương cảm và niềm ao ước thêm phút giây nào nữa. Sau khi kéo những
                 tấm màn ở tầng trên lên, cô thận trọng nhấc ba cái nắp thủy tinh của cái

                 hòm lớn lên trong sự im lặng, rồi dựng chúng lên. Và với từng người một –

                 sau khi trước hết là lén lút áp tai lắng nghe ở đôi môi của chúng như thể với
                 niềm hy vọng sẽ nghe thấy những điều chúng thì thầm nói nhỏ trong mơ –

                 cô hôn lên đôi môi lạnh lẽo như đá của những cậu bé đang ngủ. Khi hôn
                 Harry xong, cô tưởng như cô nghe có tiếng chân trên bậc cầu thang. Và cô

                 chạy ra ngay để xem có ai không.

                    Không có ai cả. Thay vì thế, khi cô đứng trên cái cầu thang rộng để lắng

                 nghe, gương mặt tươi trẻ của cô hơi nghiêng đi và tập trung chú ý, bỗng

                 xuất hiện một mùi gì đó thoang thoảng như những làn gió mang mùi gia vị
                 đến từ những vùng đất mênh mông của Damascus. Không một âm thanh,

                 không có gì hơn ngoài một hơi thở, mơ hồ xa xăm thế nhưng hầu như ngọt
                 ngào không chịu nổi của Mùa xuân – băng qua những đồng cỏ nằm men

                 theo dòng sông uốn lượn, nơi loài chim lui tới, nơi những đàn cừu gặm cỏ:

                 mùi thơm của một tiếng thầm thì. Như thể một ký ức xa xăm đã hiện lên và
                 lướt qua mắt cô trong niềm hân hoan vui sướng. Rồi sự tĩnh lặng lại một

                 lần nữa bị phá vỡ bởi âm thanh của một giọng nói nhỏ hơn cả tiếng kêu của

                 một con muỗi mắt. Rồi tiếng thủy tinh vỡ loảng xoảng đến ghê tai. Rồi ba
                 người bạn nhỏ của chúng ta – ba cậu bé quét ống khói – chạy ùa ra, những

                 linh hồn trong mơ của chúng rốt cuộc đã về nhà.

                    Lúc bấy giờ Già Nollykins đã nằm dưới mộ từ lâu. Vì thế, thậm chí nếu

                 có ai đó có thể bắt được chúng, Tom, Dick và Harry cũng không quét thêm

                 cái ống khói nào cho ông ta nữa. Ngay cả ông thị trưởng mới cũng không
                 thể làm được điều đó. Cả toàn thể Hội đồng thị trấn cũng không. Cả anh mõ

                 của thị trấn cũng không, dù anh ta có hét lên mỗi ngày hai lần cho đến cuối
                 năm đó: “Ồ – phải! Ồ – phải! Ồ – phải!!! Đã mất tích, bị đánh cắp hay thất

                 lạc: Ba Cậu Bé Nằm Ngủ của xứ Warwickshire lừng danh và nổi tiếng toàn






                                                                                                     https://thuviensach.vn
   119   120   121   122   123   124   125   126   127   128   129