Page 119 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 119

Đó là sự kết thúc của lão già xấu xa Nollykins. Vì đó là bước đầu tiên
                 của lão trên con đường dài của sự ăn năn. Vì điều kế tiếp mà lão nhớ lại

                 được là lão đã mở mắt ra trong ánh rạng đông còn chưa sáng hẳn và nhận ra

                 mình  đang  nằm  vắt  vẻo  trên  cành  của  một  cây  liễu  trơ  trụi  lá.  Một  làn
                 sương mù mỏng manh trùm lên cánh đồng cỏ thấp. Đàn cừu đang thong

                 dong gặm cỏ, để lại những vệt xanh xanh trên mặt cỏ đọng sương muối khi

                 chúng bước lên phía trước mặt. Lão cảm thấy trong bộ xương mình một
                 cơn đau nhức cực kỳ mà kể từ lúc còn quấn tã, lão chưa bao giờ nếm trải.

                 Như thể mỗi nhánh mềm đọng đầy sương muối của cái cây liễu không bị
                 xén  ngọn  trong  cái  vòng  tròn  cây  liễu  thần  kỳ  nằm  kề  bên  nhánh  sông

                 Itchen đã nện lên người lão một cách tùy thích trong suốt cái đêm dài đó.

                 Nhiệt tâm và lòng can đảm của lão đã mất hết. Thở dài và rên rỉ, lão trèo
                 xuống khỏi cây liễu, nhặt một nhánh cây khô rơi xuống để làm gậy chống

                 rồi lên đường quay lại thị trấn.

                    Trời vẫn còn rất sớm ngay cả đối với những cô gái vắt sữa, dù những con

                 gà trống đang gáy rộ lên từ chỗ đậu đầy sương muối của chúng và màu đỏ
                 của mặt trời đang mọc đã cháy rực lên ở chân trời hướng đông. Lão dò dẫm

                 bước vào nhà và đóng cửa lại. Với nhiều lần nghỉ giữa chặng, lão lần mò

                 leo từ bậc thang này lên bậc thang khác cho tới khi tới cánh cửa của căn
                 gác áp mái. Lão áp tai vào bức vách và lắng nghe một lúc. Không có một

                 âm thanh nào hết. Rồi len lén đẩy cánh cửa nhích ra từng phân một, lão thò

                 cái đầu đang run bắn của mình về phía trước và nhìn vào bên trong.

                    Ánh sáng tươi hồng ở hướng đông đang rạng rỡ dần, thậm chí đã luồn

                 qua những tấm kính cáu bẩn của cánh cửa sổ ở mái nhà như để soi sáng
                 giấc ngủ của những đứa trẻ học việc nhỏ bé của lão. Đó là một buổi sáng

                 Chủ nhật. Làn da hồng hào và những búp tóc xoăn như len cừu không để

                 lại dấu vết gì của bồ hóng trong tuần. Nhưng đối với Già Noll, vào những
                 lần khác khi lão đang nhìn trộm, những nụ cười của chúng trông như làm

                 bằng sáp; còn bây giờ thì trông chúng như làm bằng thạch cao. Vì mỗi đứa
                 bé trong số đó – Tom, Dick, Harry – đều đang nằm ngửa, những bàn tay

                 nứt  nẻ,  ám  đen  bồ  hóng  với  những  móng  tay  sứt  sẹo  đặt  hai  bên  hông






                                                                                                     https://thuviensach.vn
   114   115   116   117   118   119   120   121   122   123   124