Page 117 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 117

vía của ba đứa nhóc học việc của già Noll nháo nhào lao ra khỏi giường,
                 giống như chúng vừa trượt ra khỏi tấm bao tải, trong những chiếc áo sơ-mi

                 và quần ống túm rách tả tơi mặc lúc ban ngày. Với những đôi chân trần,

                 chúng lướt nhẹ từ bậc thang này xuống bậc thang khác. Già Noll hầu như
                 không có đủ thời gian để nhìn thấy nụ cười tuyệt diệu trên mặt chúng hay

                 để bắt gặp ánh sáng lấp lánh của những hàm răng trắng bóng bên dưới đôi

                 môi hé mở của chúng, trước khi chúng lướt ra khỏi nhà và biến mất.

                    Run lẩy bẩy cả người, như thể bị tê liệt, lão già vội vã lao lên cầu thang,

                 và trong giây lát ngôi nhà trống vang lên tiếng gõ búa khi lão đóng chiếc
                 đinh giá mười xu vào cái ổ khóa bên trên cánh cửa của căn phòng áp mái,

                 rồi treo lên đó cái vòng hoa, chiếc chìa khóa và cái móng ngựa. Khi làm
                 xong việc này, lão hạ chiếc búa xuống và lắng nghe. Không có một tiếng thì

                 thào, thở dài hay tiếng kêu nhỏ nhất nào phát ra từ bên trong. Nhưng do sợ

                 cái mà lão có thể trông thấy, lão không dám mở cánh cửa ra.

                    Thay vì thế, sự tò mò thôi thúc lão. Khoác một tấm áo choàng rộng lên

                 đôi vai xương xẩu, lão vội vã bước xuống đường. Dĩ nhiên, đây đó khắp
                 nơi trên mặt tuyết và sương muối là những dấu chân – những dấu vết mà ở

                 bất kỳ giá nào cũng đủ để cho đôi mắt đố kỵ của lão có thể nhận ra, dù
                 chúng hầu như chỉ rõ hơn một chút so với những vết cánh của một con

                 chim đói quét nhẹ lên mặt tuyết.

                    Với đầu óc đơn giản của lão, già Noll cho rằng lúc này mình đã lừa được

                 bọn trẻ học việc một cách an toàn, rằng những thân hình trẻ trung trống

                 rỗng của chúng sẽ phải ngoan ngoãn nghe theo sự sai khiến của lão mãi
                 mãi. Lão quyết định đi theo những hồn vía trong mơ của bọn trẻ, lúc này đã

                 khuất khỏi tầm mắt, ra khỏi thị trấn và đi vào đồng cỏ. Lão đi, đi mãi cho

                 tới khi hơi thở của lão kêu khò khè trong buồng phổi và lão hầu như không
                 thể lê thêm một bước nào.


                    Cuối cùng, lão đi tới một nhánh của dòng sông Itchen. Trên mặt nước
                 lóng lánh như gương dưới ánh trăng của nó có một vòng tròn những cây

                 liễu còi và bị cắt cụt ngọn. Ở đó, trong những bãi cỏ tươi xanh và phủ đầy







                                                                                                     https://thuviensach.vn
   112   113   114   115   116   117   118   119   120   121   122