Page 112 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 112

Lão nháy mắt với chúng và đưa một ngón tay lên mũi. Nhưng cả ba đứa
                 bé, đang ngồi trên những chiếc ghế đẩu bằng gỗ ở mé kia chiếc bàn, chỉ

                 ngưng lại một giây trong lúc đang chùi đĩa của chúng bằng một mẩu ruột

                 bánh mì để nhìn chòng chọc vào lão với một vẻ kinh ngạc ngây thơ đến nỗi
                 lão hoàn toàn chắc chắn rằng chúng chẳng hiểu lão muốn nói tới chuyện gì.


                    “Aha,” lão nói, “tụi bay có bao giờ nằm mơ không, bọn nhóc, khi chui
                 rúc trên cái giường dưới mái nhà của tụi bay một cách ấm cúng? Tụi bay có

                 bao giờ nằm mơ không? – có bao giờ nghe thấy tiếng gọi của một điệu

                 nhạc, hay có thể nằm mơ thấy cái thứ mà người ta gọi là một cơn ác mộng?
                 Ôi dào, khi tao còn trẻ chưa bao giờ có một đêm nào mà tao lại chẳng nằm

                 mơ.”

                    “Nằm mơ!” Bọn trẻ nói, và há to miệng nhìn nhau. “Ồ, nếu ông hỏi tôi,

                 ông chủ ạ,” Tom nói, “đêm qua tôi nằm mơ thấy trời sáng rực ánh trăng,
                 còn tôi ngồi ăn tối với ông địa chủ.”


                    “Còn tôi,” Dick nói, “tôi mơ thấy tôi nhảy múa dưới những gốc cây, còn
                 những bụi cây thì nở đầy hoa. Và tôi có thể nghe thấy tiếng người ta chơi

                 đàn hạc và thổi sáo.”

                    “Còn tôi,” Harry nói, “tôi mơ thấy tôi ngồi bên bờ sông, và một phu nhân

                 bước ra khỏi một bụi cây xanh gần dòng nước và nắm lấy tay tôi. Ông chủ

                 ạ, tôi đoán người đó ắt hẳn là mẹ yêu của tôi, dù tôi chưa bao giờ nhìn thấy
                 bà từ lúc bắt đầu hiểu biết.”


                    Nghe thấy thế, một nụ cười nở ra trên mặt Già Noll như mỡ loang trong
                 một cái dĩa, vì cơn giận trong tâm trí lão đã chìm xuống dưới. Và lão đứng

                 lên, bên cạnh ngọn lửa nhỏ mong manh trong cái lò sưởi rộng lớn. “Ông địa
                 chủ!” “Đàn hạc!” “Mẹ yêu!” Lão nói to, “lũ quỹ con trơ tráo, vô ơn, tham

                 lam tụi bay. Cút xéo đi, không tụi bay sẽ được cho ăn gậy và ngủ một giấc

                 mãi mãi.”

                    Hầu như trước khi chúng có đủ thời gian để vớ lấy túi và chổi, lão đã

                 đuổi chúng ra khỏi nhà. Vì thế, chúng phải đứng nép sát người hết mức vào
                 những bức tường trong một con hẻm nhỏ cạnh khu vườn như những con






                                                                                                     https://thuviensach.vn
   107   108   109   110   111   112   113   114   115   116   117