Page 109 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 109

thanh nào phát ra từ chúng. Chúng búng ngón tay trong không khí. Chúng
                 nhún nhảy hướng về phía tiếng nhạc trên đôi chân trần, như thể những cái

                 cùi chỏ bầm tím, những cái cằm bị cháy sém, những bắp thịt bị chuột rút và

                 những đôi guốc quai sắt chưa từng một lần làm phiền đến linh hồn trẻ thơ
                 của chúng. Thế nhưng lão già lãng tai không hề nghe thấy một âm thanh,

                 một tiếng thì thầm hay một tiếng chân nào – không có gì khác ngoài giai

                 điệu nhạc ngọt ngào khiến cho lão chói tai và điên tiết đó.

                    Trong vòng vài phút, đường phố đã trở nên trống vắng, một đám mây

                 mỏng đã lướt qua vầng trăng, và chỉ còn một đứa bé đi tụt lại phía sau trong
                 tầm mắt, một đứa cháu nội của ông thị trưởng. Nó là đứa đi chót chỉ vì nó

                 bé nhất và chẳng có ai chú ý tới nó. Già Noll nhìn theo cho tới khi thằng bé
                 đi khuất tầm mắt với đôi mắt như hai hòn bi bên dưới cặp lông mày gồ lên

                 của lão, rồi tập tễnh quay trở về nhà. Sau khi đứng một lát ở trụ cửa gần

                 nhất để vò bộ râu và suy nghĩ xem nên làm gì kế tiếp, lão trèo lên cái thang
                 gác ba tầng bằng gỗ sồi, tới căn phòng cao nhất nằm áp sát mái nhà. Cuối

                 cùng, lão thận trọng nhấc cái chốt cửa phòng rồi nhìn vào nơi mà lão cho
                 rằng phải là một cái giường trống rỗng. Trống rỗng à? Không trống rỗng

                 chút nào hết! Dưới ánh sao mờ nhạt rọi xuống từ cánh cửa sổ mái nhà phủ

                 bụi, lão có thể nhìn thấy rõ ràng thân hình bất động của ba đứa bé học việc
                 đang nằm đó. Chúng nhẹ nhàng thở trong giấc ngủ say sưa nhất. Lão mang

                 vào phòng một cây nến mỡ trên một cái giá nến bằng thiếc để có thể kiểm

                 tra chúng gần hơn.

                    Trong ánh nến mờ mịt khói, lão quan sát nét mặt của ba đứa bé đang

                 ngủ. Chúng không biểu lộ dấu hiệu nào khi lão già keo kiệt đang cúi xuống
                 sát chúng như một người đánh bẫy chim trên tấm lưới của hắn ta. Thậm chí

                 trên mí mắt chúng vẫn còn những đốm bồ hóng và lớp bụi bồ hóng vẫn

                 đóng dày trên mái tóc cắt ngắn màu vàng hoe như lông cừu của chúng.
                 Chúng đang mỉm cười xa vắng như thể đang ngồi trong một khu vườn kỳ

                 diệu nào đó trong mơ để nhấm nháp những quả dâu tây và món kem sữa;
                 như thể tấm linh hồn trong người chúng đang hạnh phúc không thể tả dù









                                                                                                     https://thuviensach.vn
   104   105   106   107   108   109   110   111   112   113   114