Page 105 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 105

giơ  xương  và  đôi  bàn  tay  của  chúng  đầy  vết  bỏng.  Ngay  khi  hàm  răng
                 chúng vừa thôi gõ vào nhau lộp cộp vì cơn lạnh, thân thể chúng vừa thôi

                 đau đớn vì món nước chấm bằng roi vọt của Già Noll, và khi mắt chúng đã

                 trôi sạch hoen bồ hóng, chúng bắt đầu cười to, chuyện trò, huýt sáo, như
                 những con cào cào tháng Sáu hay những con chim sáo tháng Chín. Và dù

                 thỉnh thoảng chúng cũng cãi vã, đánh nhau, cả cào cấu hay cắn nữa, vì chưa

                 bao giờ chúng được dạy cách đánh nhau một cách cao thượng, chúng là
                 những người bạn rất tốt của nhau. Thỉnh thoảng chúng cũng lén trèo lên

                 những cây táo của các ông chủ trại để nếm trộm vài quả táo xanh. Thỉnh
                 thoảng chúng cũng chọc phá những bà cụ già. Nhưng có gì mà những chú

                 thợ quét ống khói bé nhỏ ấy lại không làm?

                    Chúng là ba đứa trẻ lê la đầu đường xó chợ, hoang dã như những con

                 ngựa non, nhanh nhẹn như bao đứa trẻ khác, dù đen đúa hơn nhiều. Và dù

                 có cố gắng cỡ nào, già Noll chưa bao giờ đưa được chúng vào khuôn phép.
                 Chưa bao giờ. Vào ban đêm, chúng nằm ngủ yên lặng như những em bé

                 nằm trong nôi – cả ba đứa nằm thành một dãy trên một tấm nệm rơm to
                 rộng, trong một căn gác áp mái, mỗi đứa ôm một cái gối rơm và đắp một

                 tấm bao tải thay cho chăn.

                    Lúc bấy giờ Già Noll, do cả bản tính lẫn sự thực hành thói quen lâu ngày,

                 là một ông già keo kiệt, bủn xỉn và thô lỗ. Lão không ưa nhìn thấy một ai

                 vui vẻ, sung sướng hay thậm chí tròn trịa đôi chút. Có lúc lão chỉ muốn lột
                 tươi lớp da của ba cậu bé học việc. Nhưng rồi lão lại muốn bòn rút công

                 sức  của  chúng  càng  nhiều  càng  tốt.  Vì  vậy  lão  buộc  phải  cho  chúng  ăn

                 nhiều hơn một chút. Lão phải giữ gìn mạng sống của chúng, kẻo không
                 ngài thị trưởng sẽ hỏi lý do. Tuy nhiên, việc không thể nào làm chúng suy

                 sụp tinh thần khiến cho lão vô cùng cay cú. Dù bị đánh đập cỡ nào, chúng

                 vẫn tiếp tục mỉm cười. Lão điên tiết khi biết rõ từ tận đáy tim (hoặc bất kỳ
                 cái gì chiếm vị trí của nó) rằng chúng ghét cay ghét đắng mình – khi chúng

                 không có việc gì tốt hơn để làm, hoặc khi sắp nhận một trận đòn đau. Thế
                 nhưng chúng chưa bao giờ đối xử tệ với lão.









                                                                                                     https://thuviensach.vn
   100   101   102   103   104   105   106   107   108   109   110